Tiếng võng đưa – Bàng Bá Lân
Tình quê hương vời vợi
Hồn dân tộc mang mang...
Bao giờ nối lại giang san
Mà nghe tiếng võng mơ màng đó đây.
Tình quê hương vời vợi
Hồn dân tộc mang mang...
Bao giờ nối lại giang san
Mà nghe tiếng võng mơ màng đó đây.
Ta giống làng khuya, em giống trăng;
Làng buông diều sáo tới cung Hằng.
Làng kia còn có diều xe mối,
Ta gối tình yêu chẳng nói năng!
Diều ai gọi gió véo von.
Cành xoan đùa ánh trăng suông dịu dàng
Hỡi cô tát nước bên đàng
Sao cô lại múc trăng vàng đổ đi?
Hơi thở nóng luồn qua khe liếp
Làm rùng mình mấy chiếc diềm sô.
Bụi nằm lâu chán xà nhà
Nhẹ nhàng rơi phủ bàn thờ buồn thiu...
Và thi sĩ, ôi, mối tình vạn kỷ
Là con người không tuổi sống say mê
Kìa em nghe!
- vang vọng mỹ nhân hề!!!
Đành trả lại thơ em,
Với rất nhiều thắc mắc.
Chờ một ngày nào khác,
Em mở lòng cho xem...
Bắc, Nam từ buổi chia lìa.
Xuân sang mỗi độ nhớ về xa xưa.
Đã tàn hơn một giấc mơ,
Ngược dòng kỷ niệm ấu thơ ngại ngùng!
Không tham vọng, sống thu mình nhỏ bé,
Chịu khổ đau lấy thương khó làm vui.
Quên mình đi, thương tất cả mọi người,
Sẽ được hết, dù không mong ước được.
Tình Yêu, lửa quê hương bất diệt,
Không ngừng thiêu cháy trong tôi;
Nhưng sống chết, với tôi, có gì đâu đáng kể?
Hạnh phúc của tôi là mãi mãi yêu Người!...
Ngày ngâu gió kép mưa đơn
Mái tranh rỏ những lệ buồn vu vơ.
Đêm dài, nhịp tiếng võng đưa
Lời ru ời ợi ngàn xưa vọng về...