Em về tịch mịch – Phạm Thiên Thư
Chiều xưa và chiều nay
Cách nhau vài nỗi nhớ
Tay em chiều bỡ ngỡ
Ôm bên mình đóa hoa
Chiều xưa và chiều nay
Cách nhau vài nỗi nhớ
Tay em chiều bỡ ngỡ
Ôm bên mình đóa hoa
Ta tình cờ ra đây
Cũng như là tất cả
Trên dây tình kỳ lạ
Hội tròn một điểm ngân
Ta vượt nghìn năm tới thế gian
Làm con đóm biếc đậu trên bàn
Soi dòng thơ tìm câu thi ngộ
Gặp lại hồn xưa đã quá quan
Chiếc bàn viết trống trơn
Sách kinh tìm chợ họp
Riêng ngọn đèn chua xót
Le lói cùng sao khuya!
Đạp về cầu bắc qua sông
Bờ kia nhật nguyệt mòn trông dáng người
Đạp xanh giữa cái không lời
Lại đèo xanh cả cuộc đời tầm xuân
Bên ngọn suối mông lung
Người thả lời vi diệu
Sau nghìn năm vi tiếu
Trên đỉnh đồi mãn khai
Em nghiêng đầu ngâm thơ
Áo dài bay tha thướt
Một làn tơ xanh mướt
Cuộn theo hồn anh đi
Thủy bước về như một dáng sương
Một bông hoa trên sóng vô thường
Gặp đây - một bến bờ an định
Lại trổ dâng đời - cội sắc hương
Ta cầm bàn tay êm
Con bướm vàng đi ngủ
Ta cũng xòe một nụ
Cười ngát như hoàng hôn
Chẻ cây không kiếm được bông nào
Như lúc bài thơ ý chửa trao
Một sớm sắc hương đơm ngọn bút
Cỗi nguồn như ở một chiêm bao