Cỏ may – Phạm Thiên Thư
Cái nhớ đêm nào đậu cánh bay
Tìm thơm hoa nhụy những khung ngày
Se nên sợi chỉ vàng năm tháng
Ta hoá tim thành hoa cỏ may
Cái nhớ đêm nào đậu cánh bay
Tìm thơm hoa nhụy những khung ngày
Se nên sợi chỉ vàng năm tháng
Ta hoá tim thành hoa cỏ may
Lời thơ tôi cứ ngân
Rung rinh hàng cò đậu
Vây trắng một đêm xuân
Anh trở thành giai nhân
Chẳng hạn như tại khung trời
Để cho một hạt mưa rơi phố chiều
Để cho đôi hạt tình yêu
Gói trong hạt nước ít nhiều bâng khuâng!
Những hạt tình rơi êm
Qua kẽ bàn tay lạnh
Cây đàn buồn óng ánh
Giấu nỗi buồn không tên
Chỉ còn sợi tinh ba
Kết một vòng kim cổ
Ta cùng vui cùng khổ
Cây đàn tình bao la
Vô tình nụ gió bay
Qua cầu như bướm trắng
Anh ngoái nhìn thầm lặng
Xuôi nhịp cầu hương say
Nàng hướng mắt xa xôi
Lục cái gì quá khứ
Cong ngón tay mệt lử
Cắn hững hờ trên môi
Tưởng đêm bộ lạc trăng sa
Giọt cà phê nhỏ trên tà áo xanh
Chuyện người hóa bướm loanh quanh
Vờn đôi đóm lửa chưa đành bay đi
Ta nhắc ta ngàn lần
Mỗi lời là hạn hẹp
Ta trở thành con tép
Qua sông nàng phù vân
Chiều xuân mưa loang mau
Đôi tấm hồn vụng dại
Đôi trái tim thường tại
Thơm ngát đoá quỳ hoa