Chẳng hạn như trời không mây
Thì sao có vạt áo bay nền chiều
Chẳng hạn như vắng tình yêu
Thì sao đẹp áng thơ Kiều Nguyễn Du
***
Chẳng hạn như thiếu mùa thu
Thì sao có sợi sương mù mang mang
Chẳng hạn ta không có nàng
Thì sao có nụ hoa vàng trao tay
***
Bởi chăng đã có đằng này
Cho nên đằng ấy mới cay hạt sầu
Thế thì – lỗi tại ta đâu
Chỉ vì con mắt em sâu vòm tình
Thế thì chẳng lỗi cô mình
Chỉ vì ta trót đinh ninh một lời
***
Chẳng hạn như tại khung trời
Để cho một hạt mưa rơi phố chiều
Để cho đôi hạt tình yêu
Gói trong hạt nước ít nhiều bâng khuâng!