Những buổi chiều vàng ngậy
Ngôn ngữ liệng như dơi
Những hạt mực di động
Không lấp kín vòm trời
Vòm trời xanh vô cùng
Cánh dôi đen hữu hạn
Thân bọt bèo lãng mạn
Không nói hết trùng dương
Cả khu rừng yêu thương
Người chớ đưa tay hái
Một trái tình vĩ đại
Gói sao vừa đôi chương
Ta săn hoài đau thương
Ném ngọn lao khổ hạnh
Ta lặn mò nhặt nhạnh
Như vạc ngoài sông Ngân
Trôi suốt dòng thu xuân
Dơi gặp toàn bóng tối
Con ngựa thời gian vội
Lồng đến mòn dấu chân
Ta nhắc ta ngàn lần
Mỗi lời là hạn hẹp
Ta trở thành con tép
Qua sông nàng phù vân