Bên một cây đèn vàng
Khung cửa sao như nấm
Người lặng ngồi suy ngẫm
Tựa chiếc bàn đơn côi
Vẫn hạt đèn xanh thôi
Bao đêm dài thao thức
Bộ châm ngôn thơm nức
Ướp ngàn hoa phương Đông
Vầng trán người mênh mông
Đôi mắt đen thuyền mộ
Chở mảnh hồn thái cổ
Qua bốn nghìn năm dư
Quanh nụ đèn ưu tư
Nóc nhà mờ sao rụng
Ngâm thơ hoài rỗng bụng
Dốc vò nước thay cơm
Chiếc bàn viết trống trơn
Sách kinh tìm chợ họp
Riêng ngọn đèn chua xót
Le lói cùng sao khuya!