Gió ngồi nhờ trên lá
Lá ôm tròn như tim
Chiều nay ngôn ngữ lạ
Đậu xuống hồn như chim
Chiếc thuyền biêng biếc lá
Đưa một con ngựa trời
Liếc đôi dao lá mạ
Nghinh mắt nhìn xa khơi
Mũi thuyền mãi dâng cao
Khi biển chiều xuống thấp
Sóng gió lùa xôn xao
Ngựa thu mình ẩn nấp
Ngựa trời xanh như ngọc
Buổi chiều vàng như cam
Trên giàn hoa vừa mọc
Nụ sao màu khói lam
Ta lặng nhìn thuyền ngựa
Con ngựa trời hay đâu
Cũng như ta nào biết
Trước mắt nhìn thiên thâu
Con mắt nghìn xuân sau
Nhìn người nghìn thu trước
Sao hiểu nỗi khổ đau
Nơi tận cùng hạt nước
Ngày sau và người trước
Một gạch nối vô cùng
Có bao giờ vô thủy
Lại cụng đầu vô chung
Buổi chiều một vì sao
Long lanh như bọt nước
Nếu như ta thể được
Cũng không hỏi vì sao
Sao ngủ nhờ trên lá
Lá ôm tròn như tim
Chiều nay ngôn ngữ lạ
Cắm xuống hồn như kim