Tâm khai – Nguyễn Tất Nhiên
Hôn em thảng nụ bất ngờ
Âm ba phản xạ đào sâu, tận cùng
Như trời hoảng đất bàng hoàng
Như không phải thế…
Hôn em thảng nụ bất ngờ
Âm ba phản xạ đào sâu, tận cùng
Như trời hoảng đất bàng hoàng
Như không phải thế…
Tình đau về với ta buồn
Buồn ta cũng tạt như nguồn mưa đông
Mắt em có thấm lạnh hồn?
Mưa ta có lệ ngoằn trên kiếng đời?
Muốn thể hiện nỗi buồn qua thơ
Nhưng ngôn ngữ không đủ sức
Cuộc người
Nói sao cho rạch ròi từng nỗi
Ờ bạn nào đâu có nghịch ngầm
Cười duyên lần lữa chẳng hồi âm
Ừ, tôi cũng thấy cộ.. ngoan lắm
Dài cổi tại người -- bộ tại em?
Em ham chơi chưa hết mùa con gái
Cười như hoa vui tiếng gọi mặt trời
Nghịch như chim ăn dở trái chín cây
Cây chín trái lòng anh rơi lăn lóc
Vì chẳng được cầm tay nhau kể lể
Nên chuyện tình cứ thế, thảm hơn
Chúa cũng cau mày ngắm nỗi cô đơn
Của một kẻ đóng tim mình trên thập giá!
Trên đường đến nhà em
Trời tháng ba mưa nhỏ
Mưa lóng lánh nắng vàng
Nắng mưa đùa ướt phố
Chở em đi học mưa, chiều
Tóc hai đứa ủ đôi điều xót xa
Mưa thánh thót, mưa ngân nga
(Hình như có bão băng qua thị thành!)
Tình cho nhau những lượng buồn
Những dông tố sập xuống đường-chung-đôi
Đường-chung-đôi chẳng chung vui
Như trong thêu dệt thiếu thời mắt xanh
Tết, gần rồi đó nhỏ
Chim núi của lòng anh
Tội tình chi thế, nhỏ
Mắt, lệ còn long lanh?