Bài hối trên tay Duyên – Nguyễn Tất Nhiên
Bất thần sáng mắt yêu ai
Khác chi mời người bứt ruột
Khúc ruột nào ứa men thơ
Nhớt tay làm em muốn khóc
Bất thần sáng mắt yêu ai
Khác chi mời người bứt ruột
Khúc ruột nào ứa men thơ
Nhớt tay làm em muốn khóc
Nhìn em buổi chiều mất trinh vì có người nắm tay
Lẽ ra tôi phải rất buồn
Và hát bài con quỳ lạy Chúa trên trời
Hay nhẹ nhàng lắm cũng
Những cọng cỏ bay điên
Tung tăng ngoài đồng nội
Một người tình thiêng liêng
Trong vòng đua vận hội
Nghe trong hồn cỏ em còn
Trời xanh đuối mộng, mưa mòn tóc, thu
(Hỡi ơi tình đã sương mù
Bỏ tôi hiu quạnh mái đầu trông mong)
Người từ trăm năm
Về qua sông rộng
Ta ngoắc mòn tay
Trùng trùng gió lộng
Em mùa thi diện cũng xênh xang
Áo mới còn bay mùi tơ hàng
Ta tiếc dùm ai từng sợi tóc
Rụng lẻ loi sầu trên vai ngang
Tình một hai năm chưa phải tình dài
Cũng không thể gọi là tình mới
Tôi vẫn đợi như ngày tôi đã đợi
Vẫn ngậm tình về như buổi ngậm tình đi
Sớm, trưa, chiều, tối, ra, vào
Người chưa yên nỗi thầm xao xác lòng
Nên thời gian ấy ngùi trông
Khô như hạt bụi trưa ngừng ngập bay
Dĩ vãng là địa ngục
Giam hãm đời muôn năm
Tôi - người yêu dĩ vãng
Nên sống gần Satan