Chưa say – Tản Đà
Đêm xuân hoa những ngậm cười
Dưới đèn tươi tỉnh mặt người như hoa
Khi vui vui lấy kẻo già
Cơn men dốc cả giang hà chưa say
Đêm xuân hoa những ngậm cười
Dưới đèn tươi tỉnh mặt người như hoa
Khi vui vui lấy kẻo già
Cơn men dốc cả giang hà chưa say
Bềnh bồng mặt nước chân mây
Đêm đêm sương tuyết, ngày ngày nắng mưa
Ấy ai bến đợi sông chờ
Tình kia sao khéo lững lờ với duyên?
Đức ông ăn mặn
Gà thiến đi tu
Nhởn nhơ cô thoã lên chùa
A gi đà phật! nam mô đắt hàng
Khoan khoan đã, ới anh, phụ phàng chi cho lắm
Duyên nợ ba sinh, đôi mình, đã xe sợi tơ mành (sợi tơ mành)
Tào khang nên cho trọn chút tình (trọn chút tình)
Xin lòng đừng ly quyết (quyết)
Giời tây một trận sa trường, tấm trung nghĩa bựt rơi hòn máu đỏ
Thành Trúc ba năm thiện chính, mảnh ân tình treo gác chốn non xanh
Chết vì việc nước, sự thế là vinh
Cảm tự lòng dân, lễ xin có viếng
Dân số hai nhăm triệu, về giống da vàng
Chi Hồng Bàng, họ dòng Hùng Vương
Học cho tường, truyện nhà làm gương
Xưa Văn Lang trường trị, sau trước Chu, Đường
Lá đào rơi rắc lối Thiên Thai
Suối tiễn oanh đưa những ngậm ngùi
Nửa năm tiên cảnh
Một bước trần ai
Ngồi rỗi, ăn không, nói gẫu chơi
Ai nghe, nghe gẫu một đôi lời
Hai mươi năm lẻ hoài cơm áo
Mà đến bi giờ có thế thôi
Ngày ngày vô sự đứng bờ sông
Ướm hỏi cô chài: cá bán không?
Đủng đỉnh ghe nan dòng Hát thuỷ
Phất phơ tà áo gió đông phong