Sự nghèo – Tản Đà
Người ta hơn tớ cái phong lưu
Tớ cũng hơn ai cái sự nghèo
Cảnh có núi sông cùng xóm ngõ
Nhà không gạch ngói chẳng gianh pheo
Người ta hơn tớ cái phong lưu
Tớ cũng hơn ai cái sự nghèo
Cảnh có núi sông cùng xóm ngõ
Nhà không gạch ngói chẳng gianh pheo
Gió gió mưa mưa đã chán phèo!
Sự đời nghĩ đến lại buồn teo!
Thối om sọt phẩn! nhiều cô gánh
Tanh ngắt hơi đồng! lắm cậu yêu
Chùa có ông lụ khụ
Trông như cây cổ thụ
Dưới cằm không để râu
Trên đầu có đội mũ
Đêm xuân một trận nô cười
Dưới đèn chẳng biết rằng người hay hoa
Khi vui quên cả cái già
Khi say chẳng dốc giang hà cũng say
Kim tịch thị hà tịch?
Trông giăng lại nhớ đến người
Nhớ ai câu nói câu cười dưới giăng
Giăng kia có nhớ cùng chăng?
Mười hai tháng chín cao bằng ngọn tre
Giời đông chưa sáng, con chim quốc nó gọi dậy, tay tôi mang cái ống đùng.
Tôi qua bụi này, tôi sang bụi nọ, tôi chen, tôi chúc, tôi chui, tôi dúc, hết các vùng, tôi kiếm chim.
Kìa kìa, trông như con sáo sậu, nó bay, nó đậu, nó bậu trên ngọn cái giây bìm.
Đùng! Hỡi các cô con gái bé, mười ba, mười bốn, mười lăm, mười sáu, mười bảy, mười tám, mười chín;
Bên thì giời, chị em ai lẫn đẫn bên thì giời;
non cao nước chẩy ấy ai người tri âm.
Lúc đêm thanh ngồi dậy cô ôm cầm;
lòng tơ tơ tưởng âm thầm tiếng tơ.
Dưới bóng giăng tròn, tán lá xanh
Nhớ chăng? chăng nhớ? hỡi chăng mình?
Trăm năm ghi nguyện cùng non nước
Nước biếc non xanh một chữ tình
Giời sinh ra tớ kiếp con quay
Quay tít mù xanh nghĩ cũng hay
Lì mít giang sơn khi tróng mặt
Đùng lăn thiên địa lúc rời tay
Tuồng chi một lũ
Đứa trẻ đứa già
Con bồng con dắt
Lôi thôi lếch thếch