Nhớ ông Bùi Tứ – Tản Đà
Nhớ ai như nhớ bác Thù Nguyên
Nhớ bác đêm này bác nhớ? quên?
Những lúc đầu non vừng thỏ sế
Có khi mặt biển ngọn trào lên
Nhớ ai như nhớ bác Thù Nguyên
Nhớ bác đêm này bác nhớ? quên?
Những lúc đầu non vừng thỏ sế
Có khi mặt biển ngọn trào lên
Trác lạc tiên sinh thiên hạ sĩ
Kiều tu nương tử hoạ trung nhân
Sự nhân duyên ai chắp sợi tơ mành
Ông tạo hoá khéo xoay vần nên thế thế
Mưa mưa mãi, ngày đêm rã rích
Giọt mưa thu, dạ khách đầy vơi
Những ai mặt bể chân giời
Nghe mưa, ai có nhớ nhời nước non?
Cuộc thế xoay quanh đất một hòn
Sông chưa cạn đó, núi chưa mòn
Dân hai nhăm triệu ai người lớn?
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con
Nhà tớ xưa nay vốn vẫn nghèo
Bán văn buôn chữ kiếm tiền tiêu
Quanh năm luống những lo vì ế
Thân thế xem thua chú hát trèo
Say sưa nghĩ cũng hư đời!
Hư thời hư vậy, say thời cứ say!
Đất say, đất cũng lăn quay
Giời say, mặt cũng đỏ gay, ai cười
Đáng nực cười cho bác hủ nho!
Việc đời ai khiến gánh mà lo!
Lo to lo nhỏ lo nào siết
Lo thế mà ai có biết cho
Lo đời chưa đã, lại lo đông
Lo mãi! cho mình hủ chẳng xong
Mặt nước khói tan, chim vía cá
Đầu non sương phủ dạn thân tùng
Cát đâu ai bốc tung giời? Sóng sông ai vỗ? Cây đồi ai rung? Phải rằng dì Gió hay không? Phong tình đem thói lạ lùng chêu ai?
Đêm qua chẳng biết có hay không
Chẳng phải hoảng hốt, không mơ mòng
Thật hồn! thật phách! thật thân thể!
Thật được lên tiên sướng lạ lùng!