Thu khuê oán (Thất liên châu) – Tản Đà
Gió thu lạnh lẽo mây giời quang
Sân thu đêm khuya rơi lá vàng
Giăng tà chim lặn, nhạn kêu sương
Gối chiếc chăn đơn thiếp nhớ chàng
Gió thu lạnh lẽo mây giời quang
Sân thu đêm khuya rơi lá vàng
Giăng tà chim lặn, nhạn kêu sương
Gối chiếc chăn đơn thiếp nhớ chàng
Ngoảnh đi ngoảnh lại lại đến tết
Ông đến độ này lại thật chết!
Giời cao đất thấp, vợ chưa về
Tháng tận năm cùng, gạo cũng hết
Lơ láo kìa ai đứng cạnh bờ
Trần ai tri kỷ đã ai chưa?
Ba thu mưa gió người chơ mộc
Bốn mặt giang sơn áo phất cờ
Chơi lâu nhớ quê về thăm nhà
Đường xa, người vắng, bóng chiều tà
Một rẫy lau cao, làn gió chạy
Mấy cây thưa lá, sắc vàng pha
Hiu hắt hồ Tây chiếc lá rơi
Đêm thu vằng vặc bóng theo người
Mảnh tình xẻ nửa ngây vì nước
Tri kỷ trông lên đứng tận giời
Sỏ lá ai bằng cậu Sở Khanh!
Kiếm ăn lại ở đám lầu xanh
Mảnh tiên tích việt vừa khô mực
Con ngựa truy phong đã phụ tình
E thì nhời
Nhắn thăm ai ngẫn ngự e nhời
Chung tên biết tiếng nhưng người chưa quen
Ngọn đông chào (nhờ) gì gió đưa duyên
Chúng anh xưa chẳng biết ở nơi nào;
ông giời sô đẩy anh mới phải sinh vào cái chốn nhân gian
Thẹn vì tình mà ngơ mắt với giang san;
công danh chẳng có cũng sẩm xoan cho nó hào
Trăm năm những nguyện bóng giăng già
Duyên nợ chàng ôi! có thế a?
Địa phủ sao anh về mất mãi?
Trần gian em có tội chi mà!
Cùng nong, cùng lá những mong chờ
Cái ruột con tầm bối rối tơ
Giả nợ cho dâu là sự thế
Thương tình đến bạn cũng buồn như