Hoa rụng (Hoa phong lạc) – Tản Đà
Hoa ơi! hoa hỡi! hoa hời!
Đương ở trên ngành bỗng chốc rơi!
Nhị mềm cánh úa
Hương nhạt mầu phai
Hoa ơi! hoa hỡi! hoa hời!
Đương ở trên ngành bỗng chốc rơi!
Nhị mềm cánh úa
Hương nhạt mầu phai
Con sông chạy buột về Hà
Nhớ ai Hà Nội trông mà ngùi thương
Nhớ người cố quận tha hương
Nhớ ai thời nhớ, nhưng đường thời xa
Kiếp sau ai chớ làm người
Làm đôi chim nhạn tung trời mà bay
Tuyệt mù bể nước non mây
Bụi hồng trông thẳm như ngày chưa sa
Trận gió thu phong rụng lá vàng
Lá rơi hàng xóm, lá bay sang
Vàng bay mấy lá năm già nửa
Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng!
Đầu ai sao tóc rối lung tung?
Chắc hẳn vì chưng nỗi tưởng chồng
Cậu ấy đi đâu lâu thế nhỉ?
Phòng riêng hay lại vẫn còn không?
Ai ai đứng khuất bóng giăng mờ
Cô sử, cô sư khéo thẫn thờ
Cửa Phật những mong tròn quả phúc
Cõi trần sao nỡ dứt duyên tơ?
Núi Thiên Cầm giời bắt đôi Hồ
Quan lại Minh sang giữ bản đồ
Muôn rừng, trai bể mắc tai vạ
Người chết không chôn, kẻ sống lo
Đồng tiển đồng tiền
Sao em sắc sảo lại khôn ngoan?
Vừa xinh vừa đẹp
Vừa trắng vừa tròn
Rung rinh nước chảy ngang (thì) đèo
(Thuyền thì ai) thuyền ai một lá, giậm chèo quanh non
Đá trơ, trơ mãi (a) thời mòn
Khối tình bóp bẹp, vo tròn lại nguyên
Đêm xuông vô số cái xuông xuồng
Xuông rượu, xuông tình, bạn cũng xuông!
Một bức màn con coi ngán nỗi
Một câu đối mảnh nghĩ dơ tuồng!