Qua cảnh cũ – Vân Đài
Khóc than sự cũng đã rồi biết sao!
Nước non phải nước non nào?
Xưa sao thanh lịch giờ sao u sầu?
Lòng người chẳng đánh mà đau
Khóc than sự cũng đã rồi biết sao!
Nước non phải nước non nào?
Xưa sao thanh lịch giờ sao u sầu?
Lòng người chẳng đánh mà đau
Nghĩa bạn những e khi khói lửa,
Tình đời chi quản nỗi chua cay.
Ái ân tiếng gọi ngoài xa thẳm,
Nửa gối phong sương lạnh những ngày.
Em mong ngày khôn lớn
Sẽ vượt sóng ra khơi
Cũng cầm chắc tay súng
Giữ lấy biển lấy trời
Mộng lạc cố hương hồn chợt tỉnh
Đoái nhìn lữ xá cảnh đêm thâu
Mưa sa, gió thổi hơi sương lạnh
Phong cảnh vì ai nhuộn vẻ sầu
Miếu cũ âm thầm bên cổ thụ,
Tre già thoi thóp dưới tà dương.
Ngâm nga mục tử về thôn vắng,
Vai nặng hoàng hôn mỗi bước đường.
Mù mịt bên cầu cây phủ khói
Trơ trơ sườn núi đá phôi mưa
Trên đường vô hạn người qua lại
Trông khách tha hương luống hững hờ.
Quan đã lương cao, bổng hậu rồi
Hãy thương dân với các ngài ôi!
Từ nay của đút đừng moi nữa
Dân chỉ xin ngài có thế thôi
Bây giờ bén tiếng quen hơi
Phụng loan như đã sánh đôi đề huề
Tới tuần mãn nguyệt khai huê
Đẻ ra cu cậu Tắc kẻ cọc đuôi
Đào lên chôn xuống,
Đặt dọc xoay ngang.
Để cầu phú quý,
Khéo chuyện hoang đường.
Nước, cơm sẵn bếp tận mồm bưng lên
Phong lưu, chồng vợ là tiên
Hễ cậu kém tiền, giở luật cởi duyên
Tung hô "nam nữ bình quyền"!