Một đêm tôi kiếm trên cầu
Dấu giày của một khách sầu đêm xưa
Bóng hoa sương gió lu mờ
Bên sông nghiêng ngửa mấy cờ hoa lau
Trên không một mảnh trăng đào
Mà trong tiếng lá thì thào nhớ nhung
Trong đêm hoa phấn rắc cùng
Mà sao lại vắng trong lòng thi nhân?
Mơ xa mấy dãy non hồng
Ly Ly trăm tiếng sóng đồng xôn xao
Mà đâu người đẹp vườn đào
Mà đâu dấu vết khách sầu đêm xưa?