Chiều reo trên ngọn tùng xanh
Tưởng Nguyễn Trãi mái nhà tranh vẫn còn
Viết bài thơ gọi núi non
Bài thơ ấy vẫn xanh con Phượng Hoàng
Ta ngồi lưng núi mơ màng
Nghe như lá rụng suối mang hịch truyền
Ta ngồi hỏi cỏ xanh lên
Biết đâu chốn cũ là nền nhà thơ
Hình như trong dải lam mờ
Lách lau còn dựng ngọn cờ trẩy quân
Đồi đồi sim tím dưới chân
Hoa tung còn tưởng xa gần áo bay
Hét vào – ta hỏi rừng cây
Kể nghe chuyện cũ đau ngày Lệ Chi
Phượng Hoàng vỗ cánh bay đi
Nghiêng nghiêng vách núi xanh rì vọng âm
Chiếc thuyền neo một chữ Tâm
Trách chi thiên hạ – âm thầm nước xuôi
Lưng non nghe gió bồi hồi
Tiếng con chim nhỏ qua đồi lại kêu