Đan áo – Phạm Thiên Thư
Em ngồi đan chiếc áo len xanh
Hẹn gió thu về gửi tặng anh
Rồi bỏ đó em vào thiên cổ
Anh một đời ngóng áo thiên thanh.
Em ngồi đan chiếc áo len xanh
Hẹn gió thu về gửi tặng anh
Rồi bỏ đó em vào thiên cổ
Anh một đời ngóng áo thiên thanh.
Giở sách ngồi xem dưới ánh trăng
Thiếp đi riêng để bóng trăng nằm
Tỉnh ra còn lại tờ sương đọng
Hạt sầu gieo trắng giấc trăm năm.
Em trên cầu ngồi nhả nhành bông,
Lượn sóng hồng đưa những đoá hồng.
Ta nhào xuống theo dòng hoa nổi,
Một dòng sông bơi giữa dòng sông.
Một dãy trường thành trấn ải biên
Còn viền dương lạnh gác bên triền
Cô thôn trúc lạnh - sương nhoà khói
Cổ Luỹ thành trơ - gió thoảng nền
Vuốt râu cười nâng rượu thiết tha
Dường như hoa tươi chẳng cảm tình già
Ngày xưa cả một thời niên thiếu
Đeo đuổi tang bồng lỡ mất hoa.
Ta thấy anh là - con dế điên
Cả mùa xuân - hát giữa thanh thiên
Mùa xuân hoa cỏ vương đầy sách
Anh ném thơ ca - xuống vơng thiền
Lắng nghe từng sợi mưa dài
Cơn mây xõa tóc bên ngoài hè xanh
Hạt nào biếc phố long lanh
Hạt nào cẩn ngọc trên nhành tay hương.
Xưa em phơi áo giữa thu phong
Lá vàng cài trên lụa rực hồng
Nay áo đã cuốn về thiên cổ
Lá vàng bay lạnh nỗi niềm không.