Gọi em là đóa hoa sầu – Phạm Thiên Thư
Ngày xưa áo nhuộm hoàng hôn
Dáng ai cắp rổ lên cồn hái dâu
Tiếng nàng hát vọng đôi câu
Dừng tay viết mướn lòng sầu vẩn vơ
Ngày xưa áo nhuộm hoàng hôn
Dáng ai cắp rổ lên cồn hái dâu
Tiếng nàng hát vọng đôi câu
Dừng tay viết mướn lòng sầu vẩn vơ
Lý Trần liên tiếp chiến công
Nhờ không ngại chết, nhờ không sợ nghèo
Dân quân xé núi băng đèo
Mồ hôi là hạt ngọc gieo sáng đời
Lòng tin khiến bậc thiên tài
Niềm tin tạo một bào thai nhiệm huyền
Cái nhân bản hóa thần tiên
À ơi thêm mối thiện duyên cho mình
À ơi đi kiếm cả đời
Mong sao gặp được như người mà trao
Để cho con sẽ là sao
Tiếp thu hết nỗi ước ao mặt trời
Ở đời phải trí, phải nhân
Biết cần nhẫn nhục, biết cần xông pha
Chớ vì ôm cứng cái ta
Mà không như gió như hoa bốn mùa
Vời cháu Trần Cảnh vào kinh
Kết cho đôi trẻ thành tình phu thê
Nhường ngôi cho chồng trị vì
Từ đây triều Lý đều quy họ Trần
Lập nên thái tử: một bông hoa tròn
Huệ Tông truyền ngôi cho con
Chiêu Thánh công chúa tuổi còn ấu thơ
Vua cha quy ẩn vào chùa
Anh Tông đi khắp đó đây
Cho làm đồ bản đủ đầy sơn xuyên
Ba bảy năm kế ngôi truyền
Bốn mươi tuổi thọ vua hiền nước ta
Khói hương nghi ngút chùa chiền
Một sư Không Lộ thiền huyền nhất như
Anh quân, lương tể, nhân sư
Con thuyền dân tộc lên từ phong ba
Ta cùng vua Tống hòa đàm
Đổi tù, đất chiếm trả hoàn nước ta
Bắc, Nam hai nước thông hòa
Sáu ba tuổi thọ, vua đà quy tiên