Kệ khai kinh – Phạm Thiên Thư
Khơi lò trầm thanh tịnh
Ngâm dòng thơ cúng dường
Hào quang mười phương Phật
Tỏa áng kinh hiền lương
Khơi lò trầm thanh tịnh
Ngâm dòng thơ cúng dường
Hào quang mười phương Phật
Tỏa áng kinh hiền lương
Xoã tóc em ngồi thêu áo bông
Dáng gầy như thược dược mơ mòng
Trong hồn thơm em là tượng biếc
Ngồi tung hoa xuống cõi mênh mông.
Trăng lên huyền diệu
Chim hót trên mồ
Mùa thu - mùa thu
Cười nụ trái khô
Tôi nhìn qua nhà em
Như chờ ngôi sao mọc
Nàng Tiên nào đã khóc
Để vương hạt lệ xanh
Xuân chẳng về để nụ tầm xuân
Giai nhân chưa về lòng thi nhân
Hoa chờ ai để khoe nhành biếc
Ta đợi em cho bút nhập thần.
Ngày xưa đao phủ chặt đầu người
Mỗi lá đao là lá máu tươi
Ngày sau đao phủ chặt đao phủ
Lá thép oằn lên một chuỗi cười.
Ngàn xưa ai từng ở nơi này
Rồi đến ngàn sau ai đến đây
Câu hỏi-liềm trăng còn ngoặc mãi
Lời thưa-dằng dặc mấy cồn mây
Hồn rơi theo từng cánh mang mang
Em bỗng đâu quét cội hoa vàng
Gom tình ta vào trong rổ trúc
Rồi lạnh lùng hắt xuống tràng giang.
Buồn lên biển tím chênh vênh
Một đêm bỏ gã tình nhân lại bờ?
Yêu biển cả từ tuổi thơ
Vùi hoa niên giữa bốn bờ trùng dương
Ngày xưa quán rượu dựng nơi này
Say một cô nàng mấy gã say
Rồi chủ khách khi tàn cuộc rượu
Còn vò trăng nghiêng giữa cỏ may.