Chính đạo – Phạm Thiên Thư
Trong làn gió sớm vi vu,
Vườn kỳ trăm dặm sương mù còn vây.
Chim vừa thức động lá cây,
A-nan dâng nước hầu Thầy đã xong.
Trong làn gió sớm vi vu,
Vườn kỳ trăm dặm sương mù còn vây.
Chim vừa thức động lá cây,
A-nan dâng nước hầu Thầy đã xong.
Nhớ hồi Phật tại thành La,
Trong vườn lục trúc ngự nhà dải vân.
Với năm La-hán Kiều-trần,
Lại thêm Ca-diếp và ngàn Tỷ-khiêu.
Thời xưa ở trại phù vân,
Có giàn thiên lý thơm ngần đơm hoa.
Bốn mùa thu lại xuân qua,
Chim về ăn trái quanh nhà hồng mai.
Rằng xưa có một nhà kia,
Bên bờ suối liễu bốn bề tùng reo.
Mây bay nườm nượp sớm chiều,
Tiếng chim ăn trái buông đều nhạc rơi.
Ngày xưa, một sớm hồng pha
Áo bầy thôn nữ tỉa hoa ngoại thành.
Truyền nhau tin miệng loan nhanh
Rằng có một trẻ vừa sanh tuyệt vời.
Ngày xưa, trong một vườn hương,
Mái lầu trời lợp, nẻo đường mây sa.
Điện son gác tía đôi tòa,
Là nơi công chúa xấu xa lạ đời.
Ngày xưa Phật ở đất La,
Trong vườn lục trúc nơi nhà cỏ tranh.
Ngày ngày hóa độ trong thành
Như chim Thu tự cõi thanh tịnh về.
Ngày xưa có đền Thùy Dương
Ven sông, sớm tối khói hương phụng thờ,
Bốn mùa chim tụ mây đưa,
Hoa dâng nắng sớm, lau thưa khói chiều.
Ngày xưa dân xóm giang hà,
Trên bờ sông liễu thướt tha mấy hàng.
Một hôm chung tậu thuyền buôn,
Tìm châu ngọc giữa đại dương bềnh bồng.
Ngày xưa nơi Xá-vệ thành,
Có nhà giàu nọ phúc lành dày lâu.
Thường hay giúp kẻ cơ cầu,
Khiến cho giải oán vơi sầu nhiều nơi.