Đêm xuân ta trở về
Trăng sao thì huyễn hoặc
Mỗi sầu trong dấu ngoặc
Day dứt hoài lòng ta
Là người mẹ không nhà
Ôm con hè phố lạnh
Nhành tay gầy hóa cánh
Không che nổi đầu con
Giương đôi mắt héo hon
Kiếm gì trong đống rác
Bên trên hồng cửa gác
Băng nhạc tình véo von
Từng chuỗi pháo nổ ròn
Xanh, vàng qua vùn vụt
Đứa bé dài môi mút
Bòn một dòng sữa khô
Có từ thời rất xưa
Cảnh này sao vẫn mới
Ta lặng nhìn bối rối
Hay cùng chờ – lòng nhân!
Ta hết cầm bút lên
Ta lại ghìm giữ lại
Có hạt gì trở ngại
Trong dòng thơ êm êm