PHÁP TÁNH

Bước lên trí huệ siêu phàm,
Cũng là đường xuất thế gian mê mờ.
Chẳng còn đứng giữa đôi bờ
Bâng khuâng trầm nguyệt, vật vờ phù vân.
Một lòng ly huyễn lìa chân,
Phá muôn thành quách phù trầm chiêm bao.
Ung dung trong ánh bạch hào,
Mười phương ba cõi ra vào như chơi.
Dù trong mỗi ý mỗi lời,
Cũng là hạt giống tột vời trí bi.
Phá tan cội gốc mê si,
Chẳng còn hư ngụy chia lìa thân tâm.
Nhập vào giác tánh cao thâm,
Như sen giữa cõi ao đầm dâng hương.
Chí ngời như trụ kim cương,
Dẫn đưa sáu loại lên đường vinh quang.
Chẳng còn địa ngục thiên đàng,
Bên trong tâm cõi mênh mang tràn đầy.
Ngại vì vạn pháp khói mây,
Trần gian mừng cuộc sum vầy hồi sinh.

PHÁP TẠNG

Sáng nay trời đất khai kinh,
Mỗi dòng là ánh bình minh mật hồng.
Mỗi trang là núi là sông,
Mỗi câu mỗi nghĩa đơm bông hoa vàng.
Như hữu hạn gặp mênh mang,
Như mênh mang kết nẻo đàng vượt cao.
Trên tờ mầu nhiệm trăng sao,
Tin xuân đã giục mai đào hồi sinh.
11.950. Bao nhiêu giả tướng giả hình,
Nghìn năm chợt tỉnh chuyển mình reo ca.

PHÁP HIỆU

Cánh hồng xưa lại về qua,
Dừng đây giữa cõi Ta-bà bâng khuâng.
Cất cao tiếng hót chào mừng
Đóa hoa linh thoại trong rừng hương đưa.
Tiếng rơi tan xuống thành mưa,
Mỗi dòng là một pháp thừa trinh nguyên.
Hạt lành giục đóa hoa thiêng
Từ lâu giữ kín lời nguyền dâng hương.
Hòa trong khúc hát chân thường,
Cỏ cây tỉnh thức bên đường lắng nghe.

PHÁP HỈ

Có con rùa nhỏ ngoài khe
Từ lâu đợi suối trở về, nằm đây.
Ẩn mình dưới chiếc mai dầy,
Ngó bờ rêu lục tưởng ngày xa xưa.
Trở mình nghe lạnh tiếng mưa,
Ôi, dòng pháp kệ đợi chờ từ lâu.
Ôi, cơn pháp vũ nhiệm mầu,
Hôm nay trỗi khúc kinh cầu lâng lâng.
Bên bờ hoa thoảng hương dâng,
Rùa soi đáy nước uống tầng mây trôi.

PHÁP LẠC

Có cây thông cổ trên đồi,
Bấy nay ngậm tiếng reo cười tịch nhiên.
Chút màu xanh ngát thu thiên,
Giữ hoài, trong cõi ưu phiền vươn cao.
Ngày đêm than vãn xạc xào,
Thương ai chìm giấc chiêm bao nặng nề.
Sớm nay thông ngó mây về,
Non xa xỏa mái tóc thề chơi vơi.
Cành thông vươn dậy ngó trời,
Tự nhiên bật tiếng cả cười hoan ca.

CHUYỂN PHÁP

Sách hiền ẩn một bông hoa
Giam thân từ thuở chữ Là đóng đanh.
Hoa không héo giữa quách thành,
Của vàng thế nọ, của xanh thế này.
Quanh hoa lớp lớp trùng vây,
Càng hoen hương khói càng đày đọa hoa.
Hôm nay gió nhạt mưa nhòa
Khiến trang hình tướng dần dà dị không.
Hai ngàn năm lại trổ hồng,
Cánh hoa tươi lại trên đồng Việt Nam.
Từ nghe chim lảnh tiếng vàng,
Gọi hồn xưa cũ mênh mang tràn về.
Sắc, danh nọ hoặc này mê,
Lại bừng chuyển hóa với quê hương này.
Với muôn hoa sắc sum vầy,
Với cung nhã tụng của bầy chim xinh.
Với mầu nhiệm là Hiền kinh,
Tụng lên cho thế giới bình một tâm.
12.000. Cho Đông phương ngát quê trầm,
Cho thời gian mãi trổ đầm sen tươi.

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận