Một hôm đỉnh núi ùn hơi,
Mây trên Linh Thứu như trời rắc hoa.
Lưng non dưới cội mai già,
Bên hàng liễu rũ là nhà tịnh tâm.
Có suối vang vọng thần âm,
Tiếng đưa dường thoảng hương trầm lan bay.
Xa trông như biếc tàn cây,
Bóng che chở thế gian này khác chi.
Chư Tăng đang tụng Đại bi,
Trong đôi liễu rũ hoàng y chờn vờn.
Còn nơi động đá trầm thơm,
Riêng tòa bạch thạch Thế tôn trầm từ.
Mắt ngài khép cõi không hư,
Môi tươi mỉm nụ chân như diệu vời.
Tay hoa định mấy từng trời,
9.300. Dáng như chuông ngọc khiến đời tịnh thanh.
Dưới hàng liễu họp thánh Tăng,
Tôn phong hiền giả A-nan hầu người.
Vì hiền giả trí như trời,
Từ tâm vô lượng cõi đời không hai.
Nghe qua lòng nhớ chẳng sai,
Lại thêm biện thuyết là tài chuyên môn.
Quả như xứng bực nhân tôn,
Để thay đại chúng sớm hôm hầu Thầy.
Trên thềm cỏ mướt xanh tươi,
A-nan quì lạy tạ lời tấn phong.
Nguyện rằng “xin khắc ghi lòng,
Chuyển lời Phật dạy đến trong giáo đoàn.
Nguyện đem công đức này san
Ra khắp muôn loại thế gian đồng đều.”
Nắng mai rực rỡ y điều
Vây quanh rừng liễu của nhiều chúng Tăng.
Tôn giả Ca-diếp tuyên rằng:
“A-nan xưa đã thường hằng hộ bên,
Trải qua muôn kiếp nhân duyên,
Bây giờ lại được bầu lên hầu Người.
Quẩn quanh theo Phật chẳng rời,
Giữ kho tạng báu đời đời truyền lưu.”
Mục-liên thưa “lẽ cao siêu,
Thỉnh xin ngài dạy ít nhiều duyên cơ.”
Chung quanh hàng liễu bây giờ,
Bâng khuâng dải biếc hững hờ gió lay.
Ca-diếp rằng “thế gian này,
Chúng sinh duyên nghiệp họp vầy mà ra.
Khác gì ảo ảnh mây hoa,
Khác gì bọt sóng la đà ghềnh sông.
Bồ-tát hiện giữa trần hồng,
Tuyên lưu chính pháp suốt dòng thu xuân.
Như thông đỉnh tuyết xanh ngần,
Như trăng sáng giữa chuyển vần gió mây.
Xa xưa cũng ở châu này,
Lưng non kia có một ngài tịnh thanh.
Hiền tài khắp cõi truyền danh,
Vua muôn cõi nước dâng thành dưới tay.
Khác gì ngọn cỏ lá cây
Tắm trong nắng mới một ngày đầu xuân.
Cậy nhờ đức lớn hiền nhân,
Đổi thay nghiệp cội, xa gần an vui.
Một đêm giấc điệp chơi vơi,
Vợ ngài mộng thấy hai người đáy sông.
Nhấp nhô theo sóng xuôi dòng,
Rẽ lên dâng khối ngọc hồng sáng soi.
Thưa rằng “pháp tạng bao đời,
Nhân duyên giờ mới gặp người nên trao.
Phúc nhà như thể non cao,
9.350. Ta đem thánh chủng gửi vào cậy trông.
Bồ-tát dẫn cõi trần hồng,
Tuyên lưu chính đạo nối dòng Phật gia.
Chúng sinh như nước phù sa,
Tâm tâm kiến dựng muôn tòa trí bi.
Đức ngài là biển lưu ly,
Trí ngài nhật nguyệt diệu kỳ mở khai.
Ngự tòa vô thượng Như Lai,
Dắt dìu sáu loại lên đài vinh quang.”
Nói xong hóa cánh hạc vàng,
Với mây hồng tía đôi hàng bay cao.
Phu nhân tỉnh giấc chiêm bao,
Còn nghe hương thoảng cõi nào vấn vương.
Cứ như điềm mộng dị thường,
Hẳn sinh quý tử nối đường thanh cao.
Mới đem chuyện giấc mơ đào
Bàn cùng chồng tính lẽ nào nên chăng.
Chàng rằng “nhân quả thường hằng,
Chúng mình tích đức sánh bằng biển sông.
Hẳn là cảm ứng hóa công,
Quả lành kết tụ trong dòng nhà ta.”
Thế rồi sắm sửa trầm hoa
Đến chùa cầu tự để mà ân chiêm.
Lại cùng nhau gắng tu thêm,
Phát nguyền cứu giúp quanh miền đó đây.
Kết thêm duyên phước sây dầy,
Vợ chồng tâm niệm đợi ngày trổ bông.
Lần hồi hết hạ sang đông,
Màn đêm đã hé vừng hồng một phương.
Sân chùa có triệu cát tường,
Cây hoa cổ đại trái hường kết đôi.
Phu nhân sinh trẻ khác đời,
Mình rồng uy dũng, rạng ngời tướng tinh.
Vừa ra hương ngát quanh mình,
Chim tha hoa đến cung nghinh bực hiền.
Lưng trời đàn vẳng tơ tiên,
Mây che một ngọn tàn lên diệu kỳ.
Cán bằng mã não lưu ly,
Như sao lấp lánh muôn vì chiếu soi.
Hiện ra cả mấy tầng trời,
Lầu vàng nền bích rạng ngời minh châu.
Lại nao dòng nước dưới cầu
Hiện in một cõi nhiệm mầu long cung.
San hô thành quách trùng trùng,
Đây lầu hổ phách nọ vùng cỏ hoa.
Lại thêm đặt một ngọc tòa,
Phượng long uốn khúc như là vàng soi.
Chất lên ngàn bộ sách trời,
Hào quang chiếu rọi khắp mười cõi xa.
Xếp trong một chiếc hộp ngà,
9.400. Chạm vàng giát ngọc như là pha lê.
Chầu quanh hải vật bốn bề,
Nép bên ngai ngọc hướng về ánh quang.
Bao la sỏi ngọc cát vàng
Hiện ra lấp lánh dưới hàng hoa tươi.
Lại khi đứa trẻ mỉm cười,
Vang vang nhã nhạc đất trời reo ca.
Một hàng nhạn trắng lượn qua,
Tha hoa trải xuống như là mưa hương.
Ba ngày mây kéo tán hường,
Cây đơm trái quý cúng dường thánh sinh.
Vườn hương mừng ánh bình minh,
Song thân phát nguyện sinh linh độ trì.
Muôn kho thóc gạo phát đi,
Quên thân bố thí kể gì vàng châu.
Thế nên đặt tên con cầu
Quý danh Đại Thí mong sau dõi truyền.
Thu xuân tròn khuyết trăng thuyền,
Hoa theo hoa nở khoé duyên dịu dàng.
Lớn lên tên tuổi đã vang,
Dù cho cõi Bắc thành Nam cũng lừng.
Ngày chàng thơ thẩn trong rừng,
Vun cây tưới cỏ tưng bừng quẩn quanh.
Nhập cùng đạo lớn hóa sanh,
Đức dầy là đất, thân lành là hoa.
Đêm thường ngồi dưới trăng tà
Trầm tư lý đạo vượt qua giả hình.
Thí lười tham cứu nghĩa kinh,
Ngâm thân suối chảy, thả tình mây bay.
Vui cùng gió thoảng qua lay,
Như con bướm nhỏ ngày ngày tìm hương.
Chí người như búa kim cương,
Lòng người như bốn đại dương nước tràn.
Lời như hương gỗ chiên đàn,
Ý như xuân quyện muôn ngàn hoa khai.
Nguyện chàng như cội đông mai,
Dù cho đá lở cát bồi sá chi.
Tự tâm đại trí đại bi
Tỏa trên vừng tráng lạ kỳ đôi mươi.
Tai chàng như cánh sen tươi,
Hòa nhan ái ngữ nói cười ung dung.
Một đêm trăng dải không trung,
Tơ trăng vàng quyện một vùng bao la.
Nghe con chim lạc về qua,
Thư phòng đẩy cửa Thí ra ngó trời.
Dưới trăng hoa tỏ tuyệt vời,
Sương sa giàn thấp mây rời núi cao.
Nền trời lấp lánh ngàn sao,
Trông lên như một hố nào hút sâu.
Chợt nghe một sức nhiệm mầu,
9.450. Xô tan thành quách trên đầu bỗng dưng.
Xanh ôi cỏ nội hoa rừng,
Dường như vạn vật tưng bừng reo ca.
Cõi lòng vời vợi bao la,
Xót thương muôn loại như là một thân.
Đắm chìm trong lửa tham sân,
Sinh, già, bệnh, tử muôn phần khổ thay.
Kiếp người như bóng mây bay,
Như sương ngọn cỏ đầu ngày nắng tan.
Thế mà suối lệ tuôn tràn,
Giả danh một cõi ai chan máu thầm.
Luân lưu ngục khổ mê lầm,
Tự mình mình lại giam trong hận thù.
Biển còn tích lệ nghìn thu,
Lửa còn nung cõi Diêm-phù mãi sao.
Nguyện này xin có trời cao:
Ta thề xô cõi chiêm bao thế tình.
Cứu cho muôn loại sinh linh
Khỏi cơn ác mộng giả hình giả danh.
Bỗng dưng trong đám mây xanh
Hiện bầy tiên nữ dâng nhành hoa tươi.
Cánh hoa vàng ửng chói ngời,
Từ bàn tay ngọc trao người chùm bông.
Vi vu sáo nhạc từng không,
Lửng lơ như áng tơ hồng vờn quanh.
Sớm sau Đại Thí vào thành
Xin cha cho chút duyên lành kết gieo.
Lập nên mấy gánh hát chèo
Diễn toàn những vở mong treo gương dầy.
Đạo hiền lan khắp đó đây,
Thần dân một cõi vui vầy ngợi ca.
Ví dù núi ngọc san ra
Chẳng bằng khuyến hóa người ta tự mình
Dứt lìa hết nghiệp vô minh,