235
Người như ngọn lá héo
nán chờ ngọn gió thu
trước cửa mồ hoại diệt
sao chửa lắng tâm tu
236
Lấy mình làm đảo quí
kho tạng chất minh châu
gội sạch trần sa nghhiệp
hóa thân cõi nhiệm mầu
237
Thôi đời sắp lụn tàn
như dầu hao lửa lụi
hãy dừng bước quan san
xỏa bụi hồng đáy suối
238
Thân người: đảo ngọc báu
rửa biển muôn mê si
rửa tay phiền não bụi
dòng sinh tử xa lìa
239
Sát na từng sát na
gội trừ dần cấu uế
như thợ lọc vàng ròng
khơi lửa hồng, kéo bễ
240
Bờ cỏ thanh kiếm han
han sắt đốt kiếm sắt
ác nghiệp người tạo ra
lại đưa người cõi ác
241
Mê lầm: nhơ điển kinh
biếng lười: nhơ nghiệp mình
buồn giận: nhơ ngọc thể
ba thành vách vô minh
242
Tà hạnh nhơ nữ nhi
bỏn sẻn nhơ bố thí
ác nghiệp như nan xe
chuyển luân hồi tam thế
243
Lớp lớp bụi trầm luân
vô minh vào bực nhất
gội sạch lòng tham sân
là đường lên cõi Phật
244
Lòng không hay tự thẹn
sống gian dối muôn đường
lao xao trên bọt nổi
ồn ào như đại dương
245
Người thường biết tự thẹn
trừ dục lạc tham sân
trí như vừng nguyệt tỏ
đầm thu ngát đóa sen
246-247
Năm điều tự hại người:
rượu, sát, dâm, trộm, dối
chôn thiện căn đời đời
mở lối vào ngục tối
248
Không ngăn trừ vọng tâm
là vực sâu nghiệp ác
chớ tham giận mê lầm
cõi luân hồi lưu lạc
249
Rộng cho không bến bờ
niềm an vui giải thoát
lòng tham cầu ghét ghen
sầu lo như ngọn thác
250
Trừ diệt được tham sân
tâm tưởng như suối mát
giữa đôi bờ cát thơm
đưa hoa về cõi ngát
251
Lửa nào bằng tham dục
ngục nào bằng tâm sân
lưới nào hơn mê đắm
sông ái dục nhận chìm
252
Lỗi người dễ lưu tâm
như thóc vàng gạo biếc
lỗi mình khó lưu tâm
như phường cờ bạc bịp
253
Thường thấy người tội lỗi
phiền não héo tâm thân
chẳng thấy người tật lỗi
phiền não cũng xa dần
254
Hư không nào dấu vết
tà đạo ai hiền nhân
người người thích hư vọng
quên bản tánh thường chân
255
Hư không nào vết tích
tà đạo ai hiền lương
năm uẩn thường dị diệt
Như Lai chân thường gương