Bức thứ hai mươi bốn:
(Kiều đi hành hương đền Mẫu – ngôi đền
mang nhiều kỉ niệm từ thủa ấu thơ)

Dưới tàng đào lý hồng phơi
Kiều ngồi rửa mặt chim khơi tiếng lòng
Cánh hoa rụng trắng thau đồng
Đáy in thăm thẳm từng không xám chì
Sớm nay má ửng xuân thì
Nét mày dìu dịu, đường đi não nùng
Vai thon óng giải tơ nhung
Vương qua gò yếm một vùng hạ xanh
Tay lan trắng muốt đôi nhành
Vớt hoa làm rụng hạt long lanh trời (2890)
Lim dim nét mắt mê người
Dịu đưa khăn lụa cổ ngời nhành cao
Trên đào hoa dưới má đào
Hai bông đua sắc nghiêng vào thau hương
Ngó hoa mây cũng ửng hường
Vờn đôi bướm nhỏ bên tường nịnh hoa
***
Xóm gần cho đến thôn xa
Mấy ngày kéo đến đầy nhà viếng thăm
Xa quê biền biệt bao năm
Trùng hoa đất cũ – âm thầm sầu bi (2900)
Lối xưa – rêu lục xanh rì
Tường xưa – hồng rụng hoa Ty Tâm gầy
Nàng về – lại trắng hoa bay
Hoa đơm vì một nét mày Tố Nga
Gót ai tía nở nụ cà
Sáng lên dạo núi, chiều ra thăm đồng
Áo hoa, nón giắt nụ hồng
Chân dài, thắt một lưng ong dịu dàng
Sen hường đôi cánh mơ màng
Nghiêng mình giặt lụa, suối vàng dòng lơi (2910)
Có trưa ngồi vẽ mây trời
Có đêm đọc sách trăng rơi vàng thềm
Ngoài song liễu lả lơi mềm
Ngừng tay nàng tưởng áo xiêm ai về
Nhìn hoa trĩu cánh trăng khuya
Tắt đèn lặng ngắm sao chia mấy vần
Có chiều vời trẻ hương lân
Qua hiên dạy hát ngoài sân gió chờ
Quây quần bên ánh trăng thơ
Ôm đàn rung mấy nhánh tơ hoàn đồng (2920)
Nàng riêng ở mái thư phòng
Thơ treo đầy vách một lòng thênh thang
***
Sớm nay sắm sửa quả nhang
Dâng hoa đền Mẫu thăm tàn lan xưa
Thuở nào cánh rụng như mưa
Nhặt về ướp kín trang thơ khói vờn
Tục truyền chân Ngũ Nhạc Sơn
Có đầu gối đá son hường màu da
Một hôm trẻ đánh trâu qua
Lưng non vẳng tiếng hát ca trẻ nào (2930)
Tìm lên đầu gối đá cao
Ngồi đây một vị hồng hào uy nghiêm
Chung quanh hoa bướm chao nghiêng
Lưng trời thêm tán mây viền rũ che
Trẻ trâu Đa Cóc gần kề
Tranh đem cờ quạt rước về thôn trang
Trẻ Yên Mô lại xa làng
Vòng tay làm kiệu vội vàng rước đi
Bẻ lau làm ngọn linh kỳ
Nón xâu cán lọng khác gì tàn hoa (2940)
Cung nghinh vừa đến rừng nhà
Giải mây đầu núi hoá ra kiệu rồng
Thần Nhi cất tiếng cười trông
Bay lên vút cánh chim hồng khuất mây
Trẻ nhìn như ngất như ngây
Chạy về đem chuyện tỏ bày trước sau
Thôn làng người vội kéo nhau
Ra coi một chiếc tán màu còn bay
Thế rồi ghi sự tích này
Dựng ngôi Đền Thánh tháng ngày lửa hương (2950)
Riêng nơi đầu gối son hường
Dựng thành Cửa Mẫu trầm vuơng sớm chiều
Thềm lên đá xếp cheo leo
Chung quanh tùng bách gió reo nhạc đàn
Giữa sân trồng cội ngọc lan
Bốn mùa hoa trải vô vàn cánh rơi
Hành hương vừa tới chân đồi
Mùi bông thanh khiết trao người phương xa
***
Chị em thuở chửa lìa nhà
Hay thường theo mẹ dâng hoa cảnh này (2960)
Kể từ gặp trận cát bay
Cành Xuân vùi dập lắt lay bẽ bàng
Nhiều đêm thoảng giấc mơ vàng
Bước theo theo mãi con đàng quanh co
Rừng xưa chim vẫn chuyện trò
Thềm phơi quạnh quẽ, mái co lạnh lùng
Dấu chân buông giữa mông lung
Mà sao lạc mãi trong vòng khói sương
Ngôi đền đôi mái trầm vương
Tàn lan xanh đó bên đường chưa phai (2970)
Tỉnh ra thương phận lạc loài
Tưởng hoa còn rụng trên vai liễu mềm
Thềm rêu tím ngắt ngôi đền
Hồ như vóc dáng Mẹ hiền chờ ta
Trách con nỡ bỏ quê nhà
Trách sông chia cách đường xa lối về
Cho lan nọ nhớ lan kia
Một trăng vàng bủng sầu chia mấy lòng
Cho dầu dãi nhớ long đong
Buồn tê đầu lối, sầu hong cuối đường (2780)
***
Bây giờ lãng đãng qua nương
Sách hoa theo vượt dặm trường phiêu diêu
Chừng nghe mây nổi theo Kiều
Mây bao nhiêu dặm bấy nhiêu dặm tình
Đồi hồng chín mọng bình minh
Bờ Tu, Trại Sắt ẩn mình sương bay
Khoai môn xanh lẫn ngàn cây
Qua đồi dứa đỏ nghe bầy nhạn xao
Nương lang tiếp ruộng thuốc lào
Lối qua Oẻ Ngựa, lối vào Yên Mô (2790)
Chim Rừng Cấm hót líu lô
Lẵng ai sách cả sương mờ chon von
Chập chờn bướm trắng leo non
Áo bay bạch lộ chân son tóc thề
Bao năm bước lạc cửa mê
Giờ như mây nổi hồn quê bừng bừng
***
Dấu chân khắc lối in rừng
Nhựa thơm đất mẹ chôn từng dấu đi
Thôn xa mấy cụm xanh rì
Mái đền cong vút uy nghi hiện dần (3000)
Tàn hoa trắng cội phù vân
Tiếng chim khuyên rụng trong ngần như sương
Bao năm vẫn một mùi hương
Trước sau thơm đến dị thường trong ta
Phải chăng hoa của quê nhà
Thơm trong hoài niệm mới là mãi tươi
Hoa cao quý bởi lòng người
Mượn hoa sánh cái tuyệt vời hồng nhan
Hương ơi! Thơm nhé đừng tan
Đừng như lò biếc, đã tàn hương mơ (3010)
Tay Kiều vuơng vấn ngàn tơ
Nghe trong dáng dấp ngày thơ ấu về
Tưởng khi mái tóc vương thề
Nghiêng vai bạch thạch thơ đề trăng sao
Tưởng khi gò má bông đào
Áo bay hoàng hạc, ý vào hồn mây
Ngày xưa cô bé qua đây
Hoa nao dệt ý, cỏ ngây gợn tình (3020)
Là hoàng hôn lẫn bình minh
Cho ta tưởng suối, cho tình tự hương
Núi non mở lá thần chương
Hoa phô bóng Thuý, khói vương dáng Kiều
Từ trâm cài tóc mây chiều
Dặm Xuân, dại lỡ gieo liều gót hoa
Bây giờ lắng gợn thu ba
Cỏ cây lại trổ màu ra thuở nào
Khám thờ bay sợi trầm cao
Áo tơ rơi hạt nắng đào còn run (3030)
Vẳng nghe chuông tự Chùa Hun
Hồ đang vượt thức mây un ngọn đèo

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận