Bức thứ hai mươi bảy:
(Bốn người lẩy Kiều, canh bánh chưng đêm nơi thôn Bạch Vân
(Quê hương Trạng Trình – Nguyễn Bỉnh Khiêm). Nhà sư kể chuyện vui
chờ xuân – huyền thoại một bài thơ nơi Chùa Hương Tích, vì nghiệp luỵ
thử thách đã nhập vào đời Kiều – đi suốt Đoạn trường,
rồi thăng hoa trong Việt Tính Dân Tộc)
Đêm khuya nơi xóm Bạch Vân
Bốn người luộc bánh chưng xuân chuyện trò
Lửa bừng lách tách reo hò
“Chú miêu” nằm cạnh co ro sưởi mình
Một chàng mảnh khảnh thi nhân
Một người áo vải nông dân hiền từ (3210)
Một Chiến sĩ, một Thiền sư
Vây quanh bếp lửa hồng như ráng chiều
***
Thuốc lào nhả khói đăm chiêu
Rung đùi sư bác lẩy Kiều ngâm nga
“Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài”
***
Thầy sao lắm vẻ cảm hoài?
Chờ Xuân bạn kể nghe vài chuyện vui
***
Thầy se điếu xuống cả cười
Thì dư nước mắt khóc người đã sao (3220)
***
Rằng: Xưa có gã chiêm bao
Ngâm thơ rỗng bụng tạt vào chùa Hương
Ăn nhờ đôi bữa rau tương
Một đêm – chuông rụng trăng vương gió ngàn
Lòng chàng siêu thoát mênh mang
Sáng lên tìm Động Hoa Vàng chen mây
***
Gối tay ngủ cỏ nằm say
Tỉnh trông – thì lách lau dày lối ra
Giật mình thấy một chùm hoa
Nhành lan Bạch Ngọc bên toà tịch tâm (3230)
Ý thơ nổi dậy khôn cầm
Cảm lan dệt một trường ngâm xuất thần
***
“Kiếp hoa trắng ngát hồng trần
Nụ dài tưởng bút thi nhân đại đồng
Dù nơi động núi sương phong
Nhuỵ lan vẫn toả tấm lòng tinh anh
Lá dài cong nhịp cầu xanh
Vượt qua đoạn lệ trổ nhành hoa Tiên
Thiên hương hé nụ cười hiền
Biến thân qua vạn bút nghiên hoá Người” (3240)
Thần Nhân ra khỏi cuộc đời
Tim đông thành ngọc, vọng lời ngân xa
***
Thần Thơ quyện với Hồn Hoa
Vào nàng con gái nguyệt ngà họ Vương
Cỏ cây quanh động chùa Hương
Hoá thân làm nhịp gió sương đời Kiều
Nào là Mã, Sở gian điêu
Huyện quan Kim Trọng, đại triều Hồ Tôn
Cũng vì diệu dụng càn khôn
Cho bài thơ tỉnh mê hồn bay cao (3250)
Cho Thơ hoà với trăng sao
Cho trăng sao hoá chiêm bao cõi Người
Khí thiêng sông núi nên lời
Cỏ cây giam kín một đời tinh anh
***
Thần Nhân mới ứng thân thành
Một chàng Từ Hải áo xanh bạc màu
Giang hồ bụi nhuốm hàm râu
Đón bài thơ nọ khỏi cầu đau thương
Lại vào sư bác Văn Chương
Đem Kim Cương cắt tơ vương giấc vàng (3260)
Cho Thơ hoà với mênh mang
Cho mênh mang đọng hạt đàn Vô Thanh
Đất dày nhập với trời xanh
Đoạn trường xưa hoá trường thành lưng mây
Áo thơ hồng quả tươi cây
Tiếp thu lẽ sáng chan đầy Mạch linh
Muôn loài mở cuộc hồi sinh
Dựng lên khắp cõi bình minh Đại hoà
Kiều giờ là cỏ là hoa
Đường gân mạch máu xương da cũng nàng (3270)
Bài thơ Thoát vận đoạn tràng
Hoá thành hạt ngọc nghiêm trang Trời Người
***
Nhà nông nghe chuyện mỉm cười
Xắn tay vớt bánh Chưng ngời lá Vuông
Mặt trời Tròn bánh Dầy hương
“Tròn Vuông Trời Đất” – lên đường sáng soi
Trẻ reo pháo nổ từng hồi
Bạch Vân Am ngát lưng đồi trầm mai
Buồng trong thoảng tiếng ru hoài
“Xuống Đông, Đông tĩnh, lên Đoài, Đoài tan” (3280)
Mây bay trời dựng tàn vàng
Gió cao tung cánh Phượng hoàng núi Đông
Rừng xa lá cuốn bềnh bồng
Dáng như Sư tử dựng lông vươn mình
Đất trời thắm lại Minh Minh
Dân gian mở hội thái bình bốn phương
***
Thánh Nhân quẩy gói lên đường
Bước chân Tự Chỉnh áo vương màu trời
Dáng xa như úp chuông ngời
Tiếng ngân đất trổ tuyệt vời trăm hoa (3290)
***
Non Hồng núi Tản chim ca
Sông Hà sông Cửu la đà dòng xuôi
Núi sông chiếu diện tinh khôi
Ngọc lên mặt biển, vàng trôi mạch rừng
Mừng Người Trời Đất tưng bừng
Ruộng Lam trâu kéo một vừng long lanh