Vịnh hoa bạch mai trên núi điện Bà Tây Ninh – Sương Nguyệt Ánh
Mây lành gió lạnh nương hơi chánh,
Vóc ngọc mình băng bật khói trần.
Sắc nước hương trời nên cảm mến,
Non linh đất phước trổ hoa thần.
Mây lành gió lạnh nương hơi chánh,
Vóc ngọc mình băng bật khói trần.
Sắc nước hương trời nên cảm mến,
Non linh đất phước trổ hoa thần.
Năm canh thức nhắp, năm canh những,
Nửa gối so le, nửa gối chờ.
Vườn én rủ ren trên lối cũ,
Canh gà xao xác giục tình xưa.
Đã quen ngon với mùi rau ốc,
Đâu nỡ vui cùng thói bưóm ong.
Gương tỏ đời nay trang tiết phụ,
Lâu dài tiếng tốt tạc non sông.
Quê người tạm gởi nhành dương liễu,
Đường hoạn xin tròn phận kiếm cung.
Cái tác râu mày thì phải vậy,
Nặng bằng non Thái, nhẹ bằng lông.
Vui lòng thánh đế nơi xe ngựa,
Xót dạ thần dân chốn lửa than.
Nước mắt cô cùng trời đất biết,
Biển dâu một cuộc thấy mà thương.
Thái tức trần gian sự cánh vi,
Bỉ thương tạo hoá dụng tâm bi.
Nam trì để cuộc hoàn nan giải,
Tự tín đê hồi phản tự nghi.
Tin xuân hồng tía đành chẳng đua theo,
Tuyết sương năm lạnh cợt trêu chi đó mà.
Tri âm nghìn dặm gặp khách tài hoa,
Một cành đưa tặng cũng là tình thâm.
Phong vận, trót gửi lòng theo tuyết sạch,
Đạp tuyết tìm nhau, giải gió luống thương người.
Hứng dâng lên, non nước ngại gì xa,
Vui đánh bạn, khúc "Dương xuân" đề vịnh.
Ngửa mặt đành cam con thất hiếu
Nghiêng tai chịu tiếng quỷ vô tình
Dưới đời ai dứt đường sinh hoá
Trướng chấn riêng ngươi quạnh một mình
Phải thời cô quả, chịu thời cô,
Chẳng biết tuồng đời tính thế mô?
Dòm thấy bụi trần toan đóng cửa,
Ngọc lành chi để thẹn danh ô!