Năm xưa Đinh Mão ta ngơi
Năm nay Canh Ngọ ta thời lại ra
Ai về nhắn chị em nhà
Nhắn rằng ta nhắn rằng ta ra đời
Nhân khổ bất tri túc
Bạc đầu thôi, còn chen chúc mãi không thôi
Biết non xanh lâu những đợi chờ ai
Mà cõi tục vẫn mải chơi người giấc mộng
Vân nhàn Tản lĩnh không tương trục
Lãng nộ Đà giang cấp tự lưu
Cuốn ba đào, phong võ, giận, cười, reo
Thuyền một lá, một chèo, ai với nước
Năm Đinh Mão, khoảng đầu xuân, nhớ những ai ngày trước
Người bao nơi, mà thệ ước đã bao đông
Ai, ai, ai còn có nhớ ai không?
Phố Hàng Lọng, đội tiền phong tên lính cũ
Qua thủa đó, non Hồng Lĩnh, bể Thuận An, đường Hải Vân, sông Sài Gòn, đồi Vĩnh Yên, nam bôn bắc tẩu
Bức rư đồ nhem xấu vẫn còn nguyên
Cũng mừng thay! mà cũng ngậm ngùi duyên
Ông tạo vật ghét ghen nhường đã quá
Sách có chữ: “Cố thiên tương giáng đại nhiệm ư thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, khống phạp kỳ thân, hành phật loạn kỳ sở vi. Sở dĩ động tâm nhẫn tính, tàng ích kỳ sở bất năng”
Phải rằng ý thế, hay chăng?