Trách cái tầm xuân nhả mối tơ
Làm cho bối rối mối tương tư
Sương mù mặt đất người theo mộng
Nhạn lảng chân giời kẻ đợi thư
Nghìn dậm dám quên tình lúc ấy
Trăm năm còn nhớ chuyện ngày xưa
Tương tư một mối hai người biết
Ai đọc thơ này đã biết chưa?

(tự hoạ bài trên ra theo xuôi vần)

Trách quẩn con tầm với sợi tơ!
Nhớ ai? mà lắm nỗi sầu tư
Muốn đi tửu quán chừng không bạn!
Ngó lại văn đàn cóc có thơ
Tóc bạc đã nên ông cụ thế
Đầu xanh còn nhớ bạn tình xưa!
Thuyền nan sông cái con tầu bể
Bờ bến nào đâu đã đến chưa?

(hoạ bài trên đây theo ngược vần)

Hỡi giống đa tình đã biết chưa?
Tơ tầm vương mãi tự ngày xưa
Gió mưa bốn bể hồn theo bạn
Vàng ngọc trăm năm túi nặng thơ
Lửa đốt lòng son câu thế sự
Gương soi tóc trắng nỗi sầu tư
Thuyền nan sóng đánh, tầu than hết
Giương cột, dây buồm: Một sợi tơ!

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận