Đêm đông hoài cảm – Tản Đà
Trăm năm nghĩ đời người có mấy
Một đêm đông sao thấy dài thay
Lạnh lùng gió thổi sương bay
Chập chờn giấc bướm, canh chầy lại canh
Trăm năm nghĩ đời người có mấy
Một đêm đông sao thấy dài thay
Lạnh lùng gió thổi sương bay
Chập chờn giấc bướm, canh chầy lại canh
Có nhiều là giầu
Có ít là nghèo
Ai mà không có
Khốn khó trăm chiều
Giang Nam riêng một cảnh Bồng Lai
Hồng tía muôn ngàn chẳng kém ai
Vẻ ngọc long lanh pha sắc nước
Nhị non ngào ngạt lộn hương giời
Ví chăng duyên nợ ba sinh
Làm chi đem cái tài tình trêu ai
Hỏi ai trên phố Hàng Khoai
Có ai Hàng Lọng là người năm xưa
Đâm nhau bút chiến cuộc chưa thôi
Đại chiến dao cầu lại đến nơi!
Phương thuốc hồi xuân chưa mấy lọ
Thầy lang lưu huyết sẽ bao người?
Đỗ cũng không mà cưới cũng không
Còn đeo áo đoạn để ai trông?
Kìa mầu Thượng Hải xanh xanh lót
Này giá Sơn Tây mấy mấy đồng
Nực cười cho bác Mai Lâm
Thương nhau chi sớm mà lầm khóc nhau!
Cõi đời đã lánh xa đâu
Mà cho ai nhớ, ai sầu, hỡi ai!
Của thiêng ai bán mà mua
Ai cho mà lấy, ai thừa mà xin
Ai về nhắn chị cùng em
Bảo nhau mài sắt nên kim có ngày
Giấc mơ mòng ai tỉnh hay chưa?
Các cô con gái cũng say sưa cái nỗi gì?
Thôi xin đừng gương lược làm chi
Chồng thì chưa có, ruộng thì bỏ hoang
Một đàn cò trắng nó bay tung
Nó lại thương em lật đật chồng
Mày có biết ai người phụ bạc
Thời lên mách hộ với thiên công