Hơn nhau một chén rượu mời (II) – Tản Đà
Thế sự nhất phù vân chi ảnh,
Những ai mê mà ai tỉnh mặc ai ai.
Khéo vô đoan khóc hão lại thương hoài,
Thú trần giãi có ăn chơi là bực nhất.
Thế sự nhất phù vân chi ảnh,
Những ai mê mà ai tỉnh mặc ai ai.
Khéo vô đoan khóc hão lại thương hoài,
Thú trần giãi có ăn chơi là bực nhất.
Hồi đầu yếm tận nhân gian sự,
Vô dực nan tòng Đế khuyết du.
Kiếp tiền sinh không vụng đường tu,
Thôi chi để nghìn thu gương bạc mệnh.
Năm xưa rau sắng chùa Hương
“Đỡ ai tiền tốn con đường đỡ xa”
Năm nay khách đến chơi nhà
Đoái thăm thi sĩ cho quà gói sâm
Đông Pháp văn chương giở cuộc cờ
An Nam tạp chí vẫn người xưa
Đèn xanh đêm quạnh tơ tằm rối
Mây biếc trời cao bóng nhạn thưa
Bốn bể rong chơi trải tháng ngày
Vàng Danh quen biết mới từ nay
Lửa than rèn đúc câu thơ tặng
Son phấn quây quần cuộc tỉnh say
Vẩn vơ nghĩ lại thêm cười
Của đời mà chịu cho đời lấy đi!
Nợ đời chưa trả chi chi
Nợ tình ai gánh thôi thì mặc ai!
Sáu nhăm thành quách đã tan rồi
Trắc, Nhị đâu mà nẩy một đôi
Cả nước bấy lâu toàn mẹ hĩm
Hai bà chắc hẳn có con bồi
Nguyễn Khắc Hiếu, Tản Đà!
Nay mai sắp ở Hà
Hà Lạc đoán lý số
Đàn ông và đàn bà
Tôi bác, sao mà bác tú ơi
Cùng tên, ta lại ở đôi nơi!
Khói mây non Tản tôi gầy lắm
Bơ sữa thành Long bác béo hoài
Nhớ ai, ai nhớ ai không
Phải chăng người Mạc-má-hồng năm xưa?
Trải bao đi gió về mưa
Mà duyên tri ngộ bây giờ là đây