Nhớ bạn Hà Nội – Tản Đà
Nhớ ai như nhớ đông trùng
Nhớ ai Hà Nội cho lòng khôn khuây
Từ ngày giã chén chia tay
Bấm tay ta tính đã đầy năm năm
Nhớ ai như nhớ đông trùng
Nhớ ai Hà Nội cho lòng khôn khuây
Từ ngày giã chén chia tay
Bấm tay ta tính đã đầy năm năm
Sông Thao lòng nước như son
Lòng son ai cũng như còn nhớ ai
Nhớ ai hôm ở Lao Kay
Lao Kay ai có nhớ người hôm xưa
Nhớ ai chuyện thú trò cười
Nhớ ai reo, khóc, cười, tươi, bấy chầy
Sự đời rậm rủi thưa may
Cảnh giang hồ tưởng những ngày càng thêm!
Năm ngoái năm xưa đục mấy vần
Năm nay quan lại đục hai chân
Khen cho đá cũng bền gan thật
Đứng mãi cho quan đục mấy lần!
Phòng văn thơ thẩn một mình
Đèn khuya nửa ngọn lửa tình cùng ai?
Nước non cách mấy dậm dài
Non xanh nước biếc nhớ người đâu xa
Mấy lời nhắn bảo anh Phong hoá
Báo đến như anh thật láo quá
Từ tháng đến năm không ngớt mồm
Sang năm Quý Dậu phải kiếm khoá
Hôm qua chửa có tiền nhà
Suốt đêm thơ nghĩ chẳng ra câu nào!
Đi ra rồi lại đi vào
Quẩn quanh chỉ tốn thuốc lào vì thơ!
Trách cái tầm xuân nhả mối tơ
Làm cho bối rối mối tương tư
Sương mù mặt đất người theo mộng
Nhạn lảng chân giời kẻ đợi thư
Trời đất sinh ta rượu với thơ
Không thơ không rượu sống như thừa
Công danh hai chữ mùi men nhạt
Sự nghiệp trăm năm nét mực mờ
Bính Tý sang, mà Ất Hợi qua
Đổi thay cũ mới khắp gần xa
Vui xuân thiên hạ bao nhiêu kẻ
Ngồi nhớ xuân xưa hoạ có ta