Ngày xuân nhớ cảnh nhớ người xưa – Tản Đà
Giời xuân hoa thắm non xanh
Lơ thơ tóc trắng, một mình vào ra
Bắc Nam nhớ bước quan hà
Xa xa ngàn dậm đâu là cố nhân?
Giời xuân hoa thắm non xanh
Lơ thơ tóc trắng, một mình vào ra
Bắc Nam nhớ bước quan hà
Xa xa ngàn dậm đâu là cố nhân?
Trời Nam cành lá la đà
Lạc Hồng cây cỗi xuân già càng xuân
Ngày xuân chúc nước mừng dân
Ba kỳ Nam, Bắc mười phân phú cường
Đời người lo mãi biết bao thôi
Mái tóc xanh xanh trắng hết rồi!
Sự nghiệp nghìn thu xa vút mắt
Tài tình một gánh nặng bên vai
Mừng ai gối phượng chăn loan
Khuyên ai gánh lấy giang san nhà chồng
Chúc ai tay bế tay bồng
Con Tiên rồi lại cháu Rồng về lâu
Ngày đi, tháng đi, năm đi dần
Hết ngày, hết tháng, hết năm trước
Qua sang năm mới lại là xuân
Gió giăng thề nguyện xuân y ước
Ào ào tiếng suối bên tai
Lợn kêu eng éc bên ngoài cửa phên
Đầu nhà sương xuống từ trên
Vách phên gió lọt bốn bên lạnh lùng
Bốn phương bay mỏi cánh hồng
Đường mây bãi tuyết chán lòng tha hương
Tản Viên bóng gác tà dương
Gió thu giục khách lên đường về quê
Tiếng quốc đã khan
Ruột tằm thêm rối
Ngày tháng như trôi năm chẳng đợi
Thoi oanh tơ liễu dệt sầu xuân
Ai khuyên con quốc nó đừng kêu,
Xuân đã qua rồi cứ gọi theo...
Sao cứ lo co trong bụi rậm,
Lại còn eo óc với giời cao!
Xưa đời Hán ở bên Trung Quốc
Tiết Đoan Dương hái thuốc là ai?
Lưu Thần, Nguyễn Triệu hai người
Rủ nhau vào núi Thiên Thai một ngày