Trăm năm trong cõi người ta
Giai thời trung hiếu, đàn bà tiết trinh
Cuộc nhân thế xoay vần dâu bể
Mối cương thường ai dễ xem khinh
Giời nam sáng vẻ văn minh
Họ Phan một gái hiển sinh trên đời
Núi Sài Sơn là nơi quê quán
Xe hương về họ Nguyễn làm dâu
Dâu con một đạo chân tu
Áo nâng khuya sớm, canh hầu hôm mai
Chữ cầm sắt sắc tài ưa đẹp
Vẻ trâm anh một nếp đôi nhà
Nhân sinh đệ nhất thực là!
Nhân gian một bóng giăng già soi chung!
Bốn năm chẵn tơ hồng sớm đứt
Kẻ tri âm lánh khuất cõi đời
Đầu xanh riêng lẻ mình ai!
Tuổi xanh thoát đã ra ngoài bốn mươi!
Duyên đã ngắn, năm dài vô tận!
Bể phù sinh, chiếc bách sóng dồi!
May thuê vá mướn lần hồi!
Ngày trông lá rụng, đêm ngồi gió thu!
Áng son phấn tuyệt mù xa cách
Đạo kiên trinh quyết gánh lấy mình
Trăm năm một gối phong trần
Ngàn năm để khách thoa quần một gương!

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận