Rạng ngày em đến xin hoa
Tuổi thơ đã biết chi mà hổ ngươi
Cánh hoa xuân hãy còn tươi
Anh không nỡ ngắt cho người cầm tay
Lòng anh em chẳng có hay
Yêu hoa yêu đến những người như hoa
Em ơi! với ánh xuân qua
Má em, cũng một như hoa lần tàn!
Dịu dàng bước xuống lan can
Hai hàng lệ ngọc chảy tràn tấm khăn
Tiếc hoa hay tiếc ái ân?
Một đi, em chẳng đoái nhìn lại sau
Gió đông ám ngọn vi lau
Bên cầu Châu Đước trăng sầu lại lên
Với đời anh cố gượng quên
Hình em như ánh êm đềm trăng thu
Xuân nay hoa lại đượm màu
Muôn hoa nhắc lại mối sầu xuân qua
Bàng hoàng anh hái cánh hoa
Than ôi! Nhưng biết đâu mà tặng em?