Xin hoa – Thái Can
Xuân nay hoa lại đượm màu
Muôn hoa nhắc lại mối sầu xuân qua
Bàng hoàng anh hái cánh hoa
Than ôi! Nhưng biết đâu mà tặng em?
Xuân nay hoa lại đượm màu
Muôn hoa nhắc lại mối sầu xuân qua
Bàng hoàng anh hái cánh hoa
Than ôi! Nhưng biết đâu mà tặng em?
Ngày xuân hoa nở mấy muôn ngàn
Ta hái tung về dưới thế gian
Âu yếm nhìn anh em sẽ nói:
"Ái tình trần giới sẽ chan chan"
Thiếu nữ là ai thế! hở cô?
Quả đào đỏ ửng hái trong mơ
Là tình huyền ảo gieo trong trí
Bởi những Thi nhân tợ bóng mờ
Hồn ta bay bổng chốn không trung
Lẫn với thời gian mãi chẳng cùng
Như khúc tiên ca đồng vọng mãi
Hồn ta bay bổng chốn không trung...
Bóng cờ phất phới xa xa, lạt...
Tình cũ xin nguyên chẳng lạt phai...
Mang ấn phong hầu khi trở lại,
Rỡ ràng chinh phụ nét cười tươi.
Con thuyền lặng lẽ trên sông
Như thời khắc chảy trong dòng hư vô
Trong sương tôi ước cùng cô
Mê man hát khúc tình ca tuyệt vời
Yểu điệu tay tiên xả lụa đào
Nghiêng mình với lấy nước mây cao
Say sưa nàng thấy mình trong nước
Như ánh bình minh điểm bóng chiều
Tấm luạ mà ta dệt mấy sương
Êm như hồn mộng của hoa hường
Là lòng thi sĩ mà em biết:
Chỉ khác trần gian ở lẽ thường.
Thôi! Thế lòng anh mãn nguyện rồi
Vì tình chỉ mộng đó mà thôi
Lòng em một phút yêu anh thế
Cũng thể yêu anh suốt một đời
Một ngày là một đoá hoa tươi
Sớm với bình minh mỉm miệng cười
Theo bóng tà dương chiều đã tạ
Trong thời gian mãi lững lờ trôi