Tặng Huy Cận

Thủa ấy, nhiệm mầu sương gió biếc,
Trời mây huyền ảo đắm hồn thơ,
Cây im, vin bóng um tùm lá,
Sông chậm nguồn sâu nước đợi chờ.

Vì chưng — ngày tháng êm đềm trôi —
Khi nắng hồng thiêng lướt cạnh đồi,
Khi cánh chim thần đâu vút lại,
Từng không dìu dặt tiếng xa xôi.

Ấy tiếng mơ hồ của ý Xuân,
Hằng năm ca ngợi đón Đông Quân.
Nước non trong sáng thay mầu mới;
Tấm áo đào tươi phủ khắp trần.

Cây im, sông lắng đợi Xuân về,
Trong lúc trần gian, dưới bóng the
Của buổi thanh bình thong thả sống,
— Từ nơi thành thị tới thôn quê.

Quả chĩu cành xanh, lúa ngập đồng.
Ông già yên lặng, tóc râu bông,
Chiều chiều chống tuổi trên cây trúc
Lững thững đi nhìn giải suối trong.

Trên nền áng cỏ thơm mơn mởn,
Con trẻ cười nô hất trái đào;
Rũ lụa bên hồ ba bốn chị
Lả lơi đưa tiếng hát lên cao.

Từng bọn thư sinh dạo trước đền
Ung dung hỏi liễu, ngắm hoa quen.
Đón làn hương gió, nhìn mây uốn,
Mơ cảnh Trường An võng lọng chen…

Thành Đô với cảnh sắc huy hoàng
Cũng lặng chìm trong áng khói sương.
Hoà thuận yên vui đời thái lạc.
— Đồn xa, quân lính hoạ ca xang.

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (2 votes, trung bình: 5,00/5)
Loading...

Để lại một bình luận