Tặng tác giả “Đoạn tuyệt”
“Anh đi đường anh, tôi đường tôi,
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi.
Đã quyết không mong xum họp mãi.
Bận lòng chi nữa lúc chia phôi?
“Non nước đang chờ gót lãng du,
Đâu đây vẳng tiếng hát chinh phu,
Lòng tôi phơi phới quên thương tiếc
Đưa tiễn anh ra chốn hải hồ.
“Anh đi vui cảnh lạ, đường xa,
Đem chí bình sinh dãi nắng mưa,
Thân đã hiến cho đời gió bụi
Đâu còn lưu luyến chút duyên tơ?
“Rồi có khi nào ngắm bóng mây
Chiều thu đưa lạnh gió heo may
Dừng chân trên bến sông xa vắng,
Chạnh nhớ tình tôi trong phút giây;
“Xin anh cứ tưởng bạn anh tuy
Giam hãm thân trong cảnh nặng nề,
Vẫn để hồn theo người lận đận;
Vẫn hằng trông đếm bước anh đi.
Lấy câu khẳng khái tiễn đưa nhau,
Em muốn cho ta chẳng thảm sầu.
Nhưng chính lòng em còn thổn thức,
Buồn kia em giấu được ta đâu?
Em đứng nương mình dưới gốc mai,
Vin ngành sương đọng, lệ hoa rơi,
Cười nâng tà áo đưa lên gió,
Em bảo: hoa kia khóc hộ người.
Rồi bỗng ngừng vui cùng lẳng lặng,
Nhìn nhau bình thản lúc ra đi.
Nhưng trong khoảnh khắc thờ ơ ấy,
Thấy cả muôn đời hận biệt ly.
Năm năm theo tiếng gọi lên đường,
Tóc lộng tơi bời gió bốn phương.
Mấy lúc thẫn thờ trông trở lại,
Để hồn mơ tới bạn quê hương.
Ta muốn lòng ta cứ lạnh lùng
Gác tình duyên cũ chẳng đường trông.
Song le hương khói yêu đương vẫn
Phảng phất còn vương vấn cạnh lòng.
Hôm nay tạm nghỉ bước gian nan.
Trong lúc gần xa pháo nổ ran.
Rũ áo phong sương trên gác trọ.
Lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang.
Ta thấy xuân nồng thắm khắp nơi,
Trên đường rộn rã tiếng đua cười,
Động lòng nhớ bạn xuân năm ấy.
Cùng ngắm xuân về trên khóm mai.
Lòng ta tha thiết đượm tình yêu,
Như cảnh trời xuân luyến nắng chiều,
Mắt lệ đắm trông miền cách biệt,
Phút giây chừng mỏi gót phiêu lưu…
Cát bụi tung trời — Đường vất vả
Còn dài — Nhưng hãy tạm dừng chân,
Tưởng người trong chốn xa xăm ấy
Chẳng biết vui buồn đón xuân?
1937
Nhưng trong khoảnh khắc ơ – thờ ấy.
Còn dùng “thờ ơ” thì đâu còn là Thứ Lễ nữa bạn ơi.
Bài thơ hay ,quá hay trên cả tuyệt vời…Dẫu đã trải qua hơn một Thế Kỷ,nhưng vẫn còn nguyên Giá Trị đích thực của THI CA.Cảm ơn Nhà Thơ tài hoa lãng mạn,sâu sắc THẾ LỮ. Ông đã để lại cho Đời,Cho người yêu Thơ một áng thơ và đặc biệt là bài thơ này,mà Tác Giả đã Tặng Riêng cho Ai Đó ( ĐOẠN TUYỆT) bài thơ. GIÂY PHÚT CHẠNH LÒNG. Ôi ! Sao mà giống tâm sự của tôi đêm qua…../. BÙI TÁ VINH.( BÙI XUÂN VINH.) QUẢNG NGÃI.11.8.2021
Đáng tiếc người post lên để một số từ sai, ví dụ :
Cười nâng tà áo hôn lên gió (không phải nâng lên gió)
– Gác tình duyên cũ thẳng đường dong (không phải trông)
….
Có lẽ bản chép này chưa chính xác. Bài thơ thuộc thể loại thất ngôn, sao câu cuối cùng lại là lục ngôn?
“Chẳng biết bui buồn đón xuân”
Tôi thuộc bài này từ khi còn trẻ, giờ vẫn nhớ. Nếu như không nhầm thì tôi xin mạo muội sửa lại là: “Chẳng biết vui buồn đón gió xuân”