Tôi mơ thấy tôi nằm trên vũng máu,
Chống tay lên nghe tiếng những hồn kêu.
Khắp bốn phương loè loẹt lửa trời chiều
Muôn vật tắm trong một màu đỏ khé.
Tôi chợt nghĩ: hình ảnh cuộc đời là thế.
Có phải đời còn vui đẹp lắm đây chăng?
Không, tôi muốn quên đi bằng chén mơ màng
Và gượng cất tiếng cười che tiếng khóc.
Nhưng số mệnh vẫn chưa vừa lòng độc
Nhất định dùng quyền lực hại tôi chơi…
Bắt tôi hết đau khổ lại ngược xuôi
Trên hòn đất, than ôi, thân kiến muỗi!
Thắt lại rồi buông, tha ra mà đuổi
Không sớm cho thân tan nát hẳn thân hèn.
Tôi muốn lịm đi một giấc để cầu yên
Thì kéo dậy, lay hồn cho mở mắt!
Trên vực thẳm, một ngón tay khe khắt
Chỉ cho tôi trông khắp cõi mênh mông,
Là chỗ nhân gian đang uống máu nồng,
Nuốt một nửa còn phun nhau một nửa.
Họ cắn nhau, hại nhau, giết nhau, còn gì nữa?
Bỗng leng keng tiếng xe điện chạy qua…
Tôi bàng hoàng mở trừng mắt trông ra:
Mới sực biết là mình nằm mộng.
Chung quanh tôi, mọi người đang hoạt động,
Mang cái vui trên miệng, cái hi vọng trong lòng,
Đang rủ nhau như góp sức cùng trông
Tới mục đích của đời người là hạnh phúc.
Ánh bình minh tưng bừng như lời reo, lời chúc:
Cây xanh tươi, chim đua hót, người sung sướng, ôi thái bình!
Tôi với xem tờ báo ở bên mình:
Tình bác ái rõ in trong những lời yên uỷ.
Trên bờ hồ Lê Man, người ta đang tìm kế
Săn đuổi lòng đố kị, thần chiến tranh.
Khắp thế gian đang hội nghị thái bình,
Không đời nào, thực không đời nào còn phen khói lửa.
Tôi đang mừng, bỗng sinh hơi ngờ ngợ…
Cảnh thiên đàng kia đã có thực hay chưa?
Hay cũng lại là một cảnh nằm mơ?