Tối – Thế Lữ
Trời cao vàng tắt, trên cây
Con cim bé nhỏ gọi ngày hôm sau,
Âm thầm mây rủ rê nhau
Kéo đi trốn cảnh u sầu đem tăm.
Trời cao vàng tắt, trên cây
Con cim bé nhỏ gọi ngày hôm sau,
Âm thầm mây rủ rê nhau
Kéo đi trốn cảnh u sầu đem tăm.
Cát bụi tung trời -- Đường vất vả
Còn dài -- Nhưng hãy tạm dừng chân,
Tưởng người trong chốn xa xăm ấy
Chẳng biết vui buồn đón xuân?
Thành Đô với cảnh sắc huy hoàng
Cũng lặng chìm trong áng khói sương.
Hoà thuận yên vui đời thái lạc.
-- Đồn xa, quân lính hoạ ca xang.
Hàng châu lặng lẽ rơi chìm
Dưới hồ trong biếc. - Bên thềm đăm đăm
Hai cô lả lướt nghiêng nằm
Hai cô đứng thắp hương trầm hai bên...
Cảnh vắng. Trời hanh. Giáng mai chiều
Buồn xa ngưng lại nỗi đìu hiu...
Bỗng đâu xao xuyến cây reo gió,
Bụi chạy đường khô lá đuổi theo.
Đường nắng. Trong dâu tiếng nói cười
Bay ra, ròn rã ghẹp bên tai
Ngừng chân, rẽ lá tìm. Im phắc:
Vàng rọi lưa thưa, chẳng mấy người.
Bỗng thấy tâm hồn phơi phới nhẹ nhàng.
Có lẽ từ nay bao nỗi buồn, thương
Đã theo nguồn lời như theo nguồn nước mắt
Trút khỏi lòng mà trôi đi, mà tan mất.
Em ơi, ta không dám để lòng ta nhớ lại
Vì đôi phen trong những lúc điên cuồng
Mảnh hồn thơ còn thoi thóp giữa đêm suông
Bắt ta tiếc quãng đời trong trắng mãi.
Làn gió bên sông lẹ cánh đưa
Nắng chiều như vẻ cảnh nằm mơ...
Bóng cây mặt cỏ vươn mình ngả,
Tha thướt Sầu Tư bước vẩn vơ.
Với bao nỗi hờn oan trong vũ trụ
Cùng hẹn hò thu lại một đêm nay,
Đương nỉ non thánh thót ở trên giây,
Theo ngón đê mê của bàn tay nghệ sĩ.