Bữa trước mẹ cho con xem ảnh
Ông Stalin bên cạnh nhi đồng
Áo Ông trắng giữa mây hồng
Mắt Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười
Stalin! Stalin!
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!
Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao, Ông đã… làm sao, mất rồi!
Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
Hỡi ơi, Ông mất! đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười
Yêu con yêu nước yêu nòi
Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu!
Ngày xưa khô héo quạnh hiu
Có người mới có ít nhiều vui tươi
Ngày xưa đói rách tơi bời
Có người mới có được nồi cơm no
Ngày xưa cùm kẹp dày vò
Có người mới có tự do tháng ngày
Ngày mai dân có ruộng cày
Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai
Ơn này nhớ để hai vai
Một vai ơn Bác một vai ơn Người
Con còn bé dại con ơi
Mai sau con nhé trọn đời nhớ Ông!
Thương Ông mẹ nguyện trong lòng
Yêu làng, yêu nước, yêu chồng, yêu con
Ông dù đã khuất không còn
Chân Ông còn mãi dấu son trên đường
Trên đường quê sáng tinh sương
Hôm nay nghi ngút khói hương xóm làng
Ngàn tay trắng những băng tang
Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời.

(5-1953)

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (12 votes, trung bình: 4,17/5)
Loading...

This Post Has 3 Comments

  1. Ông nội mày

    Thơ như con cặc !!!

  2. Tri thức

    Thương nước thương một, thương liên xô thương mười
    Thơ tẩy não vậy cũng có đứa bênh vực cho được

  3. Ernst Eberhardt

    Đời đời nhớ Muad’Dib

    Bữa trước mẹ cho con xem ảnh:
    Muad’Dib đứng cạnh Fedaykin
    Áo Người xám giữa nắng vàng
    Mắt Người xanh thẫm, miệng Người mỉm cười…

    Trên triền cát mênh mông
    Người đứng với Thánh Alia
    Nàng mặc áo choàng aba
    Một niềm tin
    Hướng tương lai, hai vị Thánh cùng nhìn.

    Muad’Dib!
    Yêu biết mấy, nghe con tập nói
    Tiếng đầu lòng con gọi Mahdi!
    Mồm con thơm nước xinh xinh
    Như Shai-Hulud của Xứ Cát thân yêu…

    Đêm qua, loa gọi ngoài đồng
    Tiếng loa xé ruột, xé lòng biết bao!
    Khắp sietch trên dưới xôn xao
    Ngôi sao phương Bắc trời cao mất rồi
    Lisan al-Gaib!
    Hỡi ôi Người mất, đất trời có không?
    Thương cha, thương mẹ, thương chồng
    Thương mình thương một, thương Người thương mười.

    Yêu con, yêu nước, yêu đời
    Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu…

    Ngày xưa khô héo quạnh hiu
    Có Người mới có ít nhiều vui tươi.
    Ngày xưa đói khát tơi bời
    Bây giờ mới có được Thiên đường Xanh.

    Ngày xưa cùm kẹp dày vò
    Có Người mới có tự do tháng ngày.
    Ngày mai, phủ xanh Xứ này
    Ngày mai độc lập, ơn này nhớ ai?

    Ơn này, nhớ để hai vai
    Một Shai-Hulud, một vai ơn Người.
    Con còn bé dại con ơi
    Mai sau con nhé, trọn đời nhớ Người!

    Thương Muad’Dib, mẹ nguyện trong lòng
    Yêu sietch, yêu Arrakis, yêu chồng, yêu con.
    Người dù đã khuất không còn
    Chân Người còn mãi dấu son trên đường…

    Trên đường sietch sáng tinh sương
    Hôm nay nghi ngút khói hương dược vàng
    Ngàn tay trắng những băng tang
    Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời.

    Cred: Hải Stark

Để lại một bình luận