(Tặng những người đàn bà Nhật chết trên đường sắt Đông Kinh)
Nhật hoàng! Nhật hoàng!
Trên ngai vàng chễm chệ
Uất hận của Phù Tang
Đã vang cùng sóng bể!
Trong lầu son lộng lẫy
Phe phẩy quạt ngà xinh
Nghe không ngươi huyết chảy
Trên đường sắt Đông Kinh?
Nghe không ngươi lời van
Từ đáy lòng tha thiết:
– Thôi bàn tay hung tàn
Bắt chồng con ta chết
Biết bao nhiêu quả phụ
Nhăn trán nhìn va-gông
Bao nhiêu nàng ủ rũ
Run rẩy đứng trông chồng!
Bỗng lay động ngàn binh
Còi tàu vang tiếng thét
Và đoàn xe rùng mình
Sắp lăn vào cõi chết
Và khối người kinh hãi
Xúc động bởi tình thương
Như một đoàn hổ dại
Cùng tuôn đổ ra đường
Tung cao mulôn bàn tay
Những bàn tay rối loan:
– Hỡi thiên tử cao dày
Vì chúng tôi cứu nạn!
Lần thứ hai còi thét
– Mặc! chúng tôi nằm đây!
Hỡi Thiên hoàng soi xét
Chiến địa đã tràn thây!
Còi lại thét. Không thôi
Vẫn nhường lời nức nở:
– Trả chồng con chúng tôi
Hỡi Thiên hoàng muôn thuở!
Thiên hoàng trong cung điện
Lạnh ngắt, nghe gì đâu?
Và đoàn xe cứ nghiến
Tan nát những xương đầu.
Nhật hoàng! Nhật hoàng!
Trên ngai vàng chễm chệ
Uất hận của Phù Tang
Đã vang cùng sóng bể!
Huế, tháng 5-1938