Một nhành xuân – Tố Hữu
Anh em ơi, đồng chí mình ơi!
Trẻ lại rồi thế kỷ 20
Và trẻ mãi, mỗi người
Một nhành xuân, của Đảng.
Anh em ơi, đồng chí mình ơi!
Trẻ lại rồi thế kỷ 20
Và trẻ mãi, mỗi người
Một nhành xuân, của Đảng.
Ba khúc sông, chung một dòng
Tựa lưng nhau, cùng cội rễ
Tổ ba người, dời non lấp bể
Chào ngày mai, nam bắc tây đông!
Trăng lu trăng tỏ, càng tươi bút thần.
Phải chăng lòng sạch bụi trần
Mát trong làn nước, trắng ngần làn da...
Mừng ông, chén rượu gọi là!
Phút giây... Thơ chuyện với mình
Trông ra mây nước bồng bền Hồ Tây
Nắng bừng xanh lộc hàng cây
Ám sao, rạo rực chim bay... Lên đường!
Muôn nghìn sức mạnh,
Như hôm qua lao vào trận đánh
Ta sẽ đi.
Đi tới những ngày mai
Hoàng cung, thôi đã rêu dày
Ngẩn ngơ thần tượng còn say thủa nào?
Tươi rồi cuộc sống thanh tao
Bát cơm hến cũng ngọt ngào lòng ta.
Xin dâng lên Bác một mùa hoa
Cả nước, anh em đẹp một nhà
Như khối hoa cương và cẩm thạch
Ngàn năm quanh Bác, bản hoà ca...
Chúng con sẽ gấp trăm lần mạnh
Đứng gác biển trời tươi mát màu lam.
Bởi có Bác, từ nơi đây ra đi tìm đường kách mệnh.
Cho chúng con nay được trở về, vĩnh viễn Việt Nam!
Gióng đã gieo cho mùa gặt mới
Cái vui cứ nở tự lòng đời
Trường Sơn đã mở đường đi tới
Đường của ta đi, đến mọi người...
Dốc quanh sườn núi mưa trơn
Tưởng miền Nam đó, chập chờn hôm mai.
Đường đi... hay giấc mơ dài?
Nước non ngàn dặm nên bài thơ quê.