Duyên thầm – Tố Hữu
Muôn đời trời đất tặng mùa xuân
Xin sáng lòng ta một chữ Nhân
Cuộc sống, dẫu chưa giàu có lắm
Nghìn năm Hà Nội vẫn duyên thầm!
Muôn đời trời đất tặng mùa xuân
Xin sáng lòng ta một chữ Nhân
Cuộc sống, dẫu chưa giàu có lắm
Nghìn năm Hà Nội vẫn duyên thầm!
Có lẽ nào ta lại quên ta
Đàn chim én báo mùa xuân tới
Vượt muôn trùng sóng lớn, đường xa
Ta sẽ đến, những chân trời mới...
Ta đi tới, quyết không lùi bước
Cho đến ngày cạn sức, tàn hơi.
Tất cả đều qua. Còn lại con người
Còn mãi, bản tình ca cuộc sống!
Ôi, trưa nay bước từng bậc đá
Róc rách còn nghe suối Giải oan
Ước gì đời mãi tươi xanh lá
Thanh thản Chùa Hương, cả thế gian!
Quanh co, sông vẫn xuôi dòng
Không thể nào chảy ngược
Lịch sử vẫn đi lên phía trước
Chân trời mênh mông...
Của Thế giới tự do!"
Và phiên toà kết thúc
Không biết trên trần gian
Hay dưới kia, địa ngục!
Đã đau rồi, xin chớ để thêm đau
Còn tay đó, thì muôn tay hợp lại
Cho hôm nay, vĩnh viễn đến mai sau
Xây dựng mới, với tình thương và lẽ phải.
Lẽ nào sống kiếp mong manh
Tự do hạnh phúc, đờ dành cho ta
Vượt bao ghềnh thác đường xa
Vút lên cao, một khúc ca xuân hành!
Ô giữa đông mà xanh lúa xuân
Hoa mơ đã trắng nụ đầu sân
Đợi gì xuân đến ? Ta cùng bạn
Nắng tự lòng ta, cứ ấm dần...
Dẫu hôm nay ngạo nghễ bay lũ diều hâu Nhà trắng
Sẽ là ta, người sau cùng chiến thắng.
Dầu-máu này là của chúng ta!
Máu-dầu này là của chúng ta!