Vườn cam Tường Lộc – Tố Hữu
Kể chi vàng bạc, bạn ơi
Thuỷ chung giữ trọn một đời thanh cao.
Nắng xanh Tường Lộc ngọt ngào
Ra về, lại nhớ trưa nào, vườn cam...
Kể chi vàng bạc, bạn ơi
Thuỷ chung giữ trọn một đời thanh cao.
Nắng xanh Tường Lộc ngọt ngào
Ra về, lại nhớ trưa nào, vườn cam...
Em cười, anh cũng vui lây
Anh đau, em lại lệ cay, xót thầm
Qua bao xao động thăng trầm
Tâm ca, được mấy chi âm, không lời?
Tưởng như mới nở đoá hồng
Hay đau hương ủ từ lòng hoa xưa?
Em ơi, đời mấy gió mưa
Tình ta vẫn mới, như vừa bén duyên!
Dẫu còn bao nỗi gian lao
Đắng cay mấy, vẫn ngọt ngào lòng ta!
Chợ mình đẹp lắm hàng hoa
Hoa thơm, hoa toả hương ra xa gần
Đường dài kháng chiến mài mê
Chân Anh nào biết phút tê tái lòng
Anh đi, để giọt máu hồng
Dáng Anh lồng lộng cánh đồng Điện Biên!
Cho hay, tự giác lòng người
Thương nhau mưa nắng, cũng trời đất chung.
Long Xuyên tứ giác, một vùng
Nồm trưa, nghe mát tận cùng ruột gan...
Thương nhau nghìn dặm tấc gang
Năm Căn sáng quá trăng vàng thêm xuân
Biển xa như xích lại gần
Ước chi ra đó một lần, Hòn Khoai...
Cái cò, cái vạc, à ơi!
Xóm vắng, nắng trưa Gò Vấp
Mái tôn hầm hập
Khẽ rung một thoáng gió nồm...
Dập dìu vỏ lãi ngược xuôi
Áo ai tím để bóng trôi lững lờ
Nhà ai má đỏ đôi bờ
Thuyền bay cuốn cả hồn mơ theo thuyền
Ngày mai... sẽ đến những ngày mai
Rạng rỡ, đường ta rất rộng dài
Vời vợi từng không, lồng lộng gió
Trưa hè nghe vọng sáo thiên thai!