Thế nào là mới, hỡi em?
Có bao giờ cũ, ngày đêm, đất trời
Bao giờ chẳng mới dòng đời
Từ nơi vô tận đến nơi vô cùng!
Vẫn là muôn thuở thuỷ chung
Mầm non nên lá, nên đồng tốt tươi
Dù qua dông bão, quả rơi
Thì từ đất, hạt đâm chồi lên xanh
Và cây lại mọc ra cành
Cho xuân trước lại hoá thành xuân sau.
Như tình yêu ấy bền lâu
Xa nhau rồi lại gần nhau, mặn nồng
Tưởng như mới nở đoá hồng
Hay đau hương ủ từ lòng hoa xưa?
Em ơi, đời mấy gió mưa
Tình ta vẫn mới, như vừa bén duyên!
(1991)