Một tiếng đờn – Tố Hữu
Còn khổ đau nào đau khổ hơn
Trái tim luôn sát muối oán hờn
Còn đây một chút trong đêm lạnh
Đầm ấm bên em một tiếng đờn.
Còn khổ đau nào đau khổ hơn
Trái tim luôn sát muối oán hờn
Còn đây một chút trong đêm lạnh
Đầm ấm bên em một tiếng đờn.
Tôi bước tiếp, trên đôi chân tráng kiện
lại nghĩ suy, bằng chính óc tim mình
Mừng thế kỷ hai mươi mốt đến
Cho sáng bừng mặt đất, ánh bình minh!
Không rét mà sao buốt giá băng
Đêm ba mươi Tết, tối không trăng
Lắng nghe pháo nổ ran ngoài phố
Giây phút giao thừa đến đó chăng ?
Phải trái, dại khôn, đầu vẫn sáng
Thuỷ chung, đen bạc, mắt chưa nhoà.
Sợ chi khúc khuỷu đường muôn dặm
Ta vẫn là ta, ta với ta!
Mất còn, thôi thế, Chế ơi!
Tĩnh Viên mà động lòng người nghìn năm
Tiếng đàn xưa gọi tri âm
Yêu sao, bạn trẻ viếng thăm sáng này!
Đau xót hôn Anh, lần cuối cùng
Chế Lan Viên, anh vẫn trẻ trung
Mai sau, những cánh đồng thơ lớn
Chắc có tro Anh vón sắc hồng.
Ôi cháu của ông, cháu thật ngoan
Nhưng đời lại không thể "ăn gian"
Bánh đời của cháu còn to lắm
Nhớ để ăn chung bạn một bàn!
Văn chương bút bẩn, bao hàng rởm
Lý luận đầu trơn, ối tập dày!
Nói những ba voi, không bát xáo
Tàn canh, quảng cáo cái gì đây.
Anh em ơi! đồng chí mình ơi!
Thương nhau, không thể mặc cho người.
Dẫu còn đêm tối, rừng gai góc
Đốt lửa lên cho sáng lối đời!
Bàn tay xoa bóp dịu dàng
Vuốt đầu thanh thản, mịn màng tóc tơ
Lòng không bợn chút bùn dơ
Biết đâu trăm tuổi, còn thơ với đời!