Đời thường đó, có gì đâu?
Đôi bàn tay hái lá dâu xanh rờn
Ngón tay, mềm mại phím đờn
Bấm từng ngọn lá dâu non, nhẹ nhàng
Lá dâu mơn mởn, dịu dàng
Như bàn tay vuốt nắng vàng chiều thu…
Tưởng là lạc chốn hoang vu
Ai hay Bảo Lộc gió ru tơ tình
Hàng tơ trong suốt, trắng tinh
Rung rinh tia sáng, lung linh vòm trời
Đời thường đẹp thế, em ơi!
Say duyên đất đỏ, kén phơi lòng tằm.
Bồi hồi, anh lại lên thăm
Một vùng dâu mới, bao năm mong chờ!
Một nong tằm là năm nong kén
Một nong kén là mấy nén tơ?
Nén tơ là mấy dòng thơ
Một dòng thơ, mấy ước mơ, hỡi mình?
Đời thường, chiếc là dâu xanh
Đôi bàn tay nhỏ múa quanh lưng đồi
Con tằm rút ruột, im hơi
Mà nên tấm lụa cho đời đó em!
4-1991