Nhớ tay chân – Xuân Diệu
Ru tổ quốc, ru và trời đất nữa;
Ru những nỗi đau, ru màu khói lửa,
Ru người ta, để thấy được người ru...
- Nhớ tay chân là mấy nhớ tương tư...
Ru tổ quốc, ru và trời đất nữa;
Ru những nỗi đau, ru màu khói lửa,
Ru người ta, để thấy được người ru...
- Nhớ tay chân là mấy nhớ tương tư...
Vo vo muôn tiếng lụa,
Ríu rít lũ ong đói,
Gió thổi trên đường dệt,
Máu người ca khắp nơi:
Mai mai hoà điệu những đêm đêm,
Như tiếng sông tuôn, tiếng gió thầm,
Lòng của dân gian yêu Chủ Tịch
Hoá thành khúc nhạc toả muôn năm.
Tất cả nhớ quây quần Tháng Tám
Như bướm điên mê khướt một đài hoa.
Lòng tiết trinh vui trong tiệc sáng loà,
Tình nguyên thuỷ vẫn hãy còn run rẩy...
Đây rầm rầm đêm Mười Chín, hiên ngang,
Hà Nội đứng với cả lòng bể lửa,
Cờ hùng vĩ là một vòm trời đỏ;
Toàn nước nhà theo lời gọi Thủ Đô.
Cho lòng đất cũ nở hoa tân.
Đi muôn chân bước, đi muôn ánh,
Biển bước trên đường, tay nở cánh.
Bụng đói, tay mang sức lực đầy!
Lắng nghe! Lắng nghe!
Tiếng vang trên bước cỏ.
Đường cách mạng dân làm mưa, làm gió,
Nhạc binh dồn là một khúc mưa theo.
Một lần tuyển cử phá không xong.
Nay khối nhân dân vẫn một lòng,
Biết trước thôi đành câm miệng hến,
Tổng đình công hỡi! Tổng đình công!
Chen nhau đông tự chùa Bà Đanh!
Hăng hái như người đang ngái ngủ!
Thuế người - hỏi thật - mấy quan kim?
- Gớm! Cứ loè nhau chỉ thế, cụ!
Một, hai! Một, hai!
Làm tròn bổn phận lính tương lai!
Các em chưa đánh, nên ca hát,
Cho Việt Nam xuân nở khắp cười.